Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 654




Toàn bộ tu sĩ trong Vân Hoang Liệp Giả Thành đều đưa mắt nhìn lên bầu trời, trong mắt họ là sự rung động tột cùng, bán Đế Tưởng Miện vương tự mình ra tay thế mà không làm gì được người thanh niên kia, kẻ này đến cùng là mạnh cỡ nào at

"Hàn Kiêu Thánh kiếm sắc bén vô cùng, Nhiếp Nhân Hùng xui xẻo rồi."

Trương Huân Y tỏ vẻ lo lắng, dù cho thân thể của Nhiếp Nhân Hùng có cường đại hơn cũng không ngăn được Đại Thánh khí a.

'Tưởng Miện vương năm giữ Đại Thánh khí và bốn tên Phó đoàn trưởng năm giữ Đại Thánh khí là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Một bên là tu vi mạnh nhất, vũ khí mạnh nhất, cả hai tổ hợp lại với nhau sẽ bạo phát uy lực cỡ nào nàng không dám tưởng tưởng.

Xoetl

Hàn Kiêu Thánh kiếm tản mát ra vô tận Thánh quang, trong chớp mắt, một vết kiếm ngân thật dài đã lướt qua thiên địa, để lại một vết rách trên bầu trời.

Vẻ mặt Tịch Thiên Dạ không đổi, hắn giờ tay đánh ra một quyền va chạm với đạo kiếm khí kia, nhưng căn bản không ngăn cản được, kiếm quang xé rách hết thảy, một cánh tay của hắn cũng bị kiếm khí sắc bén chặt đứt thành hai đoạn.

"Bị phá rồi!"

Trái tim Hướng Thiên Huân như bị bóp chặt, lực phòng ngự của Nhiếp Nhân Hùng đã không chống đỡ được.

Tu sĩ Kiếm Đế cung vô cùng khẩn trương, dù nói thế nào thì Nhiếp Nhân Hùng vẫn có ân cứu mạng với bọn họ, nếu Nhiếp Nhân Hùng bị giết trước mắt bọn họ thì lòng bọn họ sẽ vô cùng áy náy cùng tiếc nuối.

Nhưng dù cho bọn hẳn có muốn giúp đỡ cũng không biết nên làm gì mới phải.

Tia kiếm quang thứ hai, tia kiếm quang thứ ba, cả người Nhiếp Nhân Hùng đang bị phân giải từ từ, khuôn mặt Tưởng Miện vương biểu lộ sự tàn nhẫn.

Bên trong Vân Hoang Liệp Giả Thành vang lên không ít tiếng thở dài, Hàn Kiêu Thánh kiếm sắc bén vô địch, người trẻ tuổi kia có kinh diễm như thế nào nhưng đối mặt với một tên bán Đế, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ ôm hận mà chết.

Tiếu Trường Vũ trắng trợn cười dài, khuôn mặt biểu lộ thoải mái. Nhiếp Nhân Hùng a Nhiếp Nhân Hùng, ngươi không biết thời biết thế, bây giờ đang cảm thấy hối hận đi. Muốn đấu cùng ta ngươi vẫn còn non một chút.

Nếu Nhiếp Nhân Hùng rơi vào trong tay Tưởng Miện vương thì đừng nghĩ đến chuyện sống sót, Tiếu Trường Vũ không hề có chút lo lắng nào.

Trong đôi mắt Tịch Thiên Dạ không có bất kỳ cảm xúc, mặc cho kiếm khí sắc bén đang không ngừng cắt chém thân thể của mình, nhưng hắn không hề rên rỉ một tiếng nào.

"A, có chút kỳ quái, mặc dù thân thể bị chém đứt nhưng không có rơi xuống, giống như là có thứ gì dẫn dắt."

€ó tu sĩ tỉnh mắt phát hiện vấn đề, mặc dù Hàn Kiêu thánh kiếm không ngừng chặt đứt thân thể Nhiếp Nhân Hùng, nhưng những bộ phận bị tách rời cũng không có rơi xuống, nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện trong hư không có từng sợi tơ u ám vẫn luôn dẫn dắt những bộ phận tàn phá kia.

Mặc dù Tưởng Miện vương có thể chặt đứt thân thể Niếp Nhân Hùng, nhưng lại không cách nào chặt đứt những sợi tơ u ám kia.

Không chỉ có tu sĩ bên trong Vân Hoang Liệp Giả Thành phát hiện ra vấn đề, Tưởng Miện vương cũng nhìn ra được.

Hắn không khỏi nhíu mày, thử thôi động lực lượng chặt đứt những sợi tơ quỷ. dị kia, nhưng không hề có tác dụng, giống như lực lượng của hắn không hề có tí uy hiếp nào.

"Vô dụng, bằng ngươi vẫn không giết được ta."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Những sợi tơ u ám kia không mới lạ gì, đúng là Minh Hoàng thi văn lan tràn ra hư không.

Đây là lực lượng cấm ky trong thế giới này, Tưởng Miện vương không có năng lực phá hư, trừ phi Đế giả chân chính tự mình thi triển Đế đạo pháp tắc hoàn chỉnh, mới có thể ngăn chặn đặc tính quỷ dị của Minh Hoàng thi văn.

"Bản tọa giết không chết ngươi, nhưng cầm tù ngươi thì không khó."

Tưởng Miện vương lạnh lùng nói, hắn cũng phát hiện e là mình giết không chết người tuổi trẻ trước mắt.

Tu thành bán Đế không có ai ngốc, hắn cũng phát hiện những hoa văn quỷ dị kia thế mà không chịu ảnh hưởng của thiên địa pháp tắc, giống như nó là một loại lực lượng không tồn tại trong thiên địa này.

Nhiếp Nhân Hùng có gì đó quái lạ!

'Tưởng Miện vương dám khẳng định người trẻ tuổi trước mắt này tuyệt đối có vấn đề. Bây giờ hắn lại không muốn giết chết người này, phải bắt hắn lại ép hắn nói ra bí mật này, đây mới càng thêm có giá trị cùng ý nghĩa.

Nghĩ vậy Tưởng Miện vương không tiếp tục công kích nữa mà thi triển Đế đạo pháp tắc quấn quanh người Tịch Thiên Dạ, ý đồ triệt để phong ấn thân thể này.

Giết không chết không có nghĩa là không thể phong ấn, một khi bị phong ấn, cũng không khác gì bị giết chết.

Tịch Thiên Dạ cười nhạt một tiếng, nếu như ai cũng có thể phong ấn hắn, vậy thị Minh Hoàng Luyện Thi thuật cũng không phải một trong bảy mươi hai chí cao truyền thừa của U Minh tộc.

Chỉ thấy Minh Hoàng thi văn trên người hắn như là xúc tu lan tràn ra hư không, bao trùm toàn bộ hư không trong phương viên trăm mét.

Mà Đế đạo pháp tắc được Tưởng Miện vương điều động đến chẳng hững không thể cầm tù hắn, mà ngược lại bị Minh Hoàng thi văn quấn chặt lấy rồi định trong hư không, không cách nào phát huy hiệu quả.

"Làm sao có thểi"

Khuôn mặt Tưởng Miện vương biểu lộ vẻ không thể tin, ánh mắt nhìn Tịch Thiên Dạ như nhìn thấy quỷ.

Không ngờ Đế đạo pháp tắc có thể bị giam cầm.

Trên đại lục Nam Man, Đế đạo pháp tắc chính là pháp tắc mạnh nhất mà một tu sĩ có khả năng nắm giữ, có thể so với thiên uy.

Mặc dù Đế đạo pháp tắc của hắn không được hoàn chỉnh, nhưng dù sao cũng là Đế đạo pháp tắc, sao có thể bị một Thánh giả khắc chế.

Hơn nữa lúc này hắn không thể điều động Đế đạo pháp tắc của mình tránh thoát trói buộc.

Vùt Dưới sự dẫn dắt của Minh Hoàng thi văn, những bộ phận thân thể bị Hàn Kiêu

thánh kiếm chặt đứt nhanh chóng tụ hợp làm một, Tịch Thiên Dạ lại khôi phục như lúc ban đầu.

Cùng lúc đó trên người hắn tản mát ra một đoàn u quang sáng chói phá tan lồng giam của Đế đạo pháp tắc, chỉ thấy cả người hắn lóe lên một cái đã xuất hiện bên ngoài.

"Tưởng Miện vương, chỉ dựa vào ngươi căn bản không giết được ta, đừng lãng phí sức lực."

Tịch Thiên Dạ lườm Tưởng Miện Vương một cái, sau đó không thèm để ý hắn. Mặc dù Tưởng Miện vương không làm gì được hắn nhưng hắn cũng không làm gì được đối phương.

Hắn xoay chuyển ánh mắt, tầm mắt rơi vào người Tiếu Trường Vũ.

Tiếu Trường Vũ đột nhiên cảm thấy toàn thân phát lạnh, bỗng nhiên ý thức được tình thế không ổn.

"Hạng giá áo túi cơm, dám hãm hại ta, tội chết."

Tịch Thiên Dạ bước ra một bước, chớp mắt đã xuất hiện ở trước mặt Tiếu Trường Vũ, người này đã vào danh sách hắn nhất định phải giết.

"Tưởng tiền bối cứu mạng."

Tiếu Trường Vũ sợ hãi kêu lên, hắn rất rõ ràng mình không phải đối thủ của Nhiếp Nhân Hùng, cả người điên cưồng lui về sau, nhưng hắn làm sao có thể nhanh hơn Tịch Thiên Dạ.

"Muốn chết!"

Tưởng Miện vương thấy vậy liền giận dữ, không ngờ thiếu niên này ngông cuồng đến như vậy, rõ ràng là không để hắn vào mắt mà.

Đế đạo pháp tắc lần nữa xuất hiện trên hư không, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng mờ xuất hiện trước mặt Tịch Thiên Dạ, một kiếm chém hắn thành hai.

"Tiểu bối càn rỡ, dám không coi ra gì sao."

Biểu lộ Tưởng Miện vương băng lãnh, nếu Tiếu Trường Vũ bị giết ngay trước. mặt hắn, vậy thật sự là trò cười thiên hạ.

Tịch Thiên Dạ bị chém thành hai nửa nhưng dưới sự dẫn dắt của Minh Hoàng thi văn đã dung hợp lại làm một, hắn hơi khẽ cau mày, có Tưởng Miện vương ngăn cần, hắn rất khó giết Tiếu Trường Vũ.

Bởi vì lực lượng hiện tại của hắn chỉ dựa vào có một bộ Minh Hoàng luyện thi thuật, nếu là ở thời kỳ toàn thịnh, hắn chỉ cần một ý niệm cũng đủ để giết một tên Đại Thánh bình thường.

"Ân oán ngày hôm nay, ngày sau sẽ lĩnh giáo." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, hắn cũng không phải là người cố nên chuẩn bị rời đi. Chỉ cần tu vi được đề cao, hắn muốn diệt sát địch nhân trước mắt là chuyện dễ như trở bàn tay.