Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 649




Sắc mặt bốn tên Đại Thánh trắng bệch, sự mạnh mẽ của người trước mắt lại lần nữa vượt quá dự liệu của bọn hắn.

"Rút lui trước đãi"

Khương Thừa Tử ngưng trọng nói, một bộ thân thể Ngân Nguyệt Lang Vương thi đã không đáng để tiếp tục chiến đấu.

Hơn nữa mấy người bọn họ không thể làm gì người trẻ tuổi kia, trừ khi đoàn trưởng tự mình ra tay.

Nhưng Tồn tại bán đế cảnh coi trọng nhất là mặt mũi, không thể công khai ra tay với một tên Đại Thánh trẻ tuổi được.

Vương Chấn Lỗi thầm hận trong lòng, tin tức của thân thể Ngân Nguyệt Lang Vương thi là do Thiên Phù tông Tiếu Trường Vũ bán cho hắn, nhưng tên kia chỉ nói người này thể phách mạnh mẽ, nhưng tu vi thì lại nói là người này phải phối hợp với đám người Kiếm Đế cung mới đánh chết Ngân Nguyệt Lang Vương. Căn bản chưa nói rõ người trước mắt cường đại cỡ nào.

"Tiếu Trường Vũ đáng chết!"

Vương Chấn Lỗi nắm thật chặt nắm đấm, hiển nhiên là nếu hiện tại bọn hắn rút đi thì chắc chắn rất mất mặt.

Trong một gian phòng của quán rượu, Tiếu Trường Vũ biểu lộ cứng ngắc, trong mắt tràn đầy không thể tin.

"Làm sao có thể như thế!"

Hắn thực sự không ngờ Tịch Thiên Dạ lại mạnh mẽ đến tình trạng đó.

Bốn tên Đại Thánh uy tín lâu năm đồng thời ra tay, hơn nữa còn gọi cả thánh kiếm Hàn Kiêu ra mà vẫn không làm gì được hắn? Sợ là ngay cả mấy nguyên lão của Thiên Phù tông cũng không hơn được.

Sau khi bốn tên Đại Thánh liếc nhìn nhau thì đồng thời rút lui.

"Bây giờ muốn đi thì đã muộn!"

Thanh âm của Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt vang lên.

Hắn vừa dứt lời thì người đã xuất hiện trước mặt lão tứ Vương Chấn Lỗi, Minh Hoàng thi văn từ trên tay hắn tràn ra, hóa thành một cái quỷ trảo tà ác, đánh lên đầu Vương Chấn Lỗi.

Quá nhanh! Vương Chấn Lỗi không kịp phản ứng.

Aaal

Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên trên trời, khuôn mặt Vương Chấn Lỗi vặn vẹo, ánh mắt trợn tròn, thống khổ tới cực điểm, thân thể không ngừng run rẩy tựa như bị ác ma quấn lấy.

Toàn bộ Minh Hoàng thi văn trên tay Tịch Thiên Dạ từ đầu Vương Chấn Lỗi đâm vào cơ thể hắn, Minh Hoàng thi văn quỷ dị kia như từng sợi ống hút không ngừng hút khí huyết và tinh khí trong cơ thể Vương Chấn Lỗi, chỉ thấy thánh thể Vương Chấn Lỗi nhanh chóng trở nên khô quắt, chí giây lát trôi qua mà đã có hơn phân nửa tinh khí bị hút đi.

"Dừng tay."

Ba vị Đại Thánh còn lại thấy vậy thì sắc mặt đại kinh, hiển nhiên là lão tứ có chút không ổn, rất có thể đã nguy hiểm đến tính mệnh.

Lúc này, một đạo lại một đạo công kích không ngừng điên cuồng vọt tới Tịch Thiên Dạ, ý đồ đánh lui hắn.

Nhưng mà Tịch Thiên Dạ lại không thèm quan tâm đến công kích của bọn họ, mặc cho những công kích kia đánh vào người, mặt không thay đổi tiếp tục hút bản nguyên tinh khí của Vương Chấn Lỗi. Chỉ trong khoảnh khắc, Vương Chấn Lỗi liền thành một cỗ thây khô.

Ầm ầm!

Huyền thiết Trọng Thước công kích lên người Tịch Thiên Dạ, nhưng không thể rung chuyển hắn chút nào.

Thánh kiếm Hàn Kiêu trảm vào người hẳn chỉ có thể hắn lưu lại một đạo kiếm ngân nhàn nhạt, hơn nữa chỉ sau tích tắc thì hắn liền khôi phục như ban đầu.

"Không! Cứu ta...!"

Vương Chấn Lỗi điên cuồng giấy dụa, trong mắt tràn đây hoảng hốt cùng tuyệt vọng.

Người tuổi trẻ trước mắt như ác ma, bị hắn nắm trong lòng bàn tay thì không có biện pháp nào để thoát ra. Nếu như bản nguyên tinh khí bị hút sạch, hắn chắc chắn sẽ chết.

'Thế nhưng Vương Chấn Lỗi có giấy giụa thế nào cũng vô dụng, bởi vì không ai có thể cứu hắn.

Rất nhanh, hắn liền bị hút thành một bộ thây khô, sau đó bị Tịch Thiên Dạ tiện †ay ném xuống đất, huyết khí tinh thần và linh hồn toàn bộ biến mất, trong tròng mắt u ám tràn đầy hối hận cùng hoảng hốt.

Sau khi triệt để hút Vương Chấn Lỗi thành thây khô, Minh Hoàng thi văn trên người Tịch Thiên Dạ càng ngăn nắp xinh đẹp, tựa như có huyết dịch muốn thẩm thấu ra từ trong những thi văn kia.

Toàn bộ Vân Hoang Liệp Giả Thành bỗng trở nên vô cùng yên tĩnh, mọi người rung động nhìn một màn trước mắt.

Đệ tứ Phó đoàn trưởng của Viêm Lang săn yêu đoàn, thể tu Đại Thánh Vương Chấn Lỗi uy bá Vân Mãng sơn mạch... Cứ thế bị giết?

Tất cả mọi người đều không dám tin, kẻ vừa chết không phải một kẻ không tên không tuổi mà là một vị Đại Thánh có hung danh a.

Ba tên Đại Thánh còn lại đều bất động, bọn hắn không ngờ vốn dĩ chỉ là một lần cướp bóc đơn giản lại khiến lão tứ mất mạng.

"Ta liều mạng với súc sinh nhà ngươi."

Đôi mắt lão tam vốn vẫn có quan hệ mật thiết với Vương Chấn Lỗi đỏ hồng, liều lĩnh phóng tới Tịch Thiên Dạ, như một con trâu đực nổi điên.

"Lão tam! Mau trở lại cho ta."

Lão đại Khương Thừa Tử kinh hãi, hắn chuẩn bị ngăn cản nhưng mà đã chậm.

Đại Thánh ra tay nhanh bực nào, chỉ sau nháy mắt lão tam đã xuất hiện trước mặt Tịch Thiên Dạ.

"Không biết tự lượng sức mình."

Trong mắt Tịch Thiên Dạ vẫn không có bất kỳ cảm xúc gì, hắn tiện tay đánh ra một quyền liền hóa giải một kích giận giữ của lão tam, bốn đầu Minh Hoàng thi văn cũng đồng thời quấn quanh mà lên, trực tiếp xuyên thủng thánh khí hộ thể của lão tam, hung hăng đâm vào cơ thể lão tam.

Lão tam quá sợ hãi, lập tức thôi động thánh khí muốn bức bốn đầu thi văn quỷ dị kia ra khỏi thân thể. Nhưng mà Minh Hoàng thi văn đáng sợ đến bực nào, nó như giòi trong xương, một khi đâm vào cơ thể thì rất khó bức ra.

Trong khoảnh khắc, bản nguyên tinh khí trong cơ thể lão tam liền bị Minh Hoàng thi văn thôn phệ hết.

"Ma quỷ, lão tử liều mạng với ngươi, chết đi cho ta."

Tính cách lão tam vô cùng cương liệt, thấy mình sắp theo gót lão tứ thì không chút do dự trực tiếp chuẩn bị tự bạo thánh thể.

Nhưng mà lão tam rất nhanh liền kinh ngạc phát hiện mình không thể tự bạo, lực lượng cưồng bạo trong cơ thể vừa xuất hiện liền bị từng đầu quỷ dị hoa văn buộc chặt, mặc kệ hắn cố gắng thế nào cũng không thể tự bạo thành công.

"Minh Hoàng lâm thể, mạng ngươi đã là của ta." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Sau một khắc, lão tam liền triệt để bị hút thành một cỗ thây khô, đã chết không thể chết lại.

Chỉ còn lão đại Khương Thừa Tử cùng lão tứ Thiết Công Minh, hai người nhìn Tịch Thiên Dạ đầy oán hận nhưng lại không dám lên trước. Một kẻ có thể nhẹ nhàng giết chết bọn hăn, lực uy hiếp thực sự quá lớn.

"Lập tức rút lui mời đoàn trưởng chủ trì công đạo cho chúng ta."

Khương Thừa Tử cùng Thiết Công Minh không chút do dự trực tiếp chia binh hai đường trốn ra ngoài.

Với năng lực của bọn hẳn căn bản là không thể chống lại người trẻ tuổi đáng sợ kia, tiếp tục lưu lại chỉ có chết.

Khuôn mặt Tịch Thiên Dạ không đổi sắc nhìn hai người kia chạy trốn, hắn không có ý thả bọn họ rời đi, thân ảnh thon dài xẹt qua trời cao, như phù quang lược ảnh, nhanh không thể tưởng tượng nổi, trực tiếp xuất hiện trước mặt lão đại Khương Thừa Tử.

Sắc mặt Khương Thừa Tử đại biến, hắn giơ thánh kiếm Hàn Kiêu lên, hung hăng chém một kiếm về phía sau, kiếm quang xé nứt thiên địa, Đại Thánh khí lại lần nữa kích phát uy năng.

Nhưng tất cả điều đó đều không thể đả thương Tịch Thiên Dạ mà lại nhẹ nhàng bị ngăn trở.

Sau một khắc, Tịch Thiên Dạ liền ngăn trước mặt Khương Thừa Tử, từng đầu Minh Hoàng thi văn tràn ra, phong tỏa toàn bộ bốn phía không gian.

Khương Thừa Tử ánh mắt ngưng trọng, hắn biết mình đã không thể đào thoát thì trực tiếp ném thánh kiếm Hàn Kiêu ra.

"Đoàn trưởng đại nhân, xin hãy cứu chúng ta."