Trong mắt của Tiêu Trường Vũ lóe lên vẻ thất vọng, bỏ lỡ cơ hội đoạt được thi thể của Ngân Nguyệt Lang Vương không thể nói là không tiếc nuối, nếu như cỗ thi thể ấy rơi vào tay Thiên Phù tông bọn họ thì sợ là có thể nuôi dưỡng ra được lượng lớn Thánh Nhân thể tu, thậm chí bản thân hẳn còn có cơ hội mượn nào bản nguyên tâm huyết của Ngân Nguyệt Lang Vương để khiến tu vi tiến thêm một bước.
"Trương tiên tử, nếu Kiếm Đế cung muốn bán thi thể của Ngân Nguyệt Lang Vương thì thỉnh cầu tiên tử thông tri cho Tiêu mỗ một tiếng. Bây giờ xin phép không quấy rầy nữa, cáo từ."
Tiêu Trường Vũ hơi hành lễ, sau đó mang theo người của Thiên Phù tông rời đi.
Theo như hắn thấy, Trương Huân Y đã không bán thi thể của Ngân Nguyệt Lang Vương cho hắn thì hơn nửa là chuẩn bị mang tới đấu giá ở thịnh hội long quả.
Bởi vì chỉ có đấu giá ở trong thịnh hội long quả mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất, nếu tự mình giao dịch một - một thì rất khó đạt được giá cao.
Nghĩ đến đây, Tiêu Trường Vũ cũng không cưỡng cầu nữa, hắn còn không đủ can đảm để trắng trợn cướp đoạt từ trong tay của Trương Huân Y, chỉ có thể cáo từ rời đi.
Đương nhiên, nếu như thi thể của Ngân Nguyệt Lang Vương được đem ra đấu giá ở thịnh hội long quả thì hắn vẫn sẽ ra giá mua.
Đoàn người của Thiên Phù tông nhanh chóng rời đi, hóa thành một điểm sáng nho nhỏ.
Trong Vân Mãng sơn mạch, có giá trị lớn nhất không phải là Ngân Nguyệt Lang Vương mà là Kim Ti La Hoàng Điểu, nhưng một cỗ thân thể có thể sánh ngang với đại thánh binh thì ai lại không động tâm được chứ.
"Nhiếp huynh, không biết ngươi có tính toán gì không? Nếu như cũng có hứng thú đối với Kim T¡ La Hoàng Điểu, không bằng chúng ta đồng hành đi?"
Trương Huân Y nói với Tịch Thiên Dạ, một nhân kiệt tuyệt thế có thực lực thâm bất khả trắc, mà còn là một tu sĩ không gian, nàng tự nhiên có mấy phần tâm tư kết giao.
Kỳ thật khi bọn họ đi vào Vân Mãng sơn mạch cũng chỉ là nghĩ muốn thử một chút vận may mà thôi, xác xuất thực sự bắt được Kim Ti La Hoàng Điểu thật sự rất thấp, so với cái tỈ lệ thấp bé đó thì chẳng bằng kết giao với tu sĩ không gian thần bí trước mắt này còn càng có giá trị thực tế hơn.
"Gần đây có nơi nào tu sĩ tụ tập không? Loại khu mua bán tài nguyên cỡ lớn là tốt nhất."
Tịch Thiên Dạ hỏi lại, cái gì mà Kim T¡ La Hoàng Điểu kia trong mắt hắn hoàn toàn chẳng có giá trị nào cả, tự nhiên sẽ không có hứng thú đi tìm, ngược lại tình cảnh hiện tại của hắn có chút quãn bách, nhất định phải mau chóng tăng tu vi lên.
Hoạt thi được luyện chế từ Minh Hoàng Luyện Thi thuật mặc dù có thể tu luyện bình thường, không hề khác gì người khác, nhưng tốc độ tu luyện quá chậm, hiển nhiên không thích hợp với tình cảnh của Tịch Thiên Dạ hiện tại. Muồn đề thăng tu vi lên trong thời gian ngắn nhất định phải thôn phệ các loại tài nguyên.
Cũng may mà hoạt thi được luyện chế từ Minh Hoàng Luyện Thi thuật tương đối đặc thù, có thể trực tiếp thôn phệ các loại khoáng chất đặc biệt và huyết nhục, linh hồn để tu luyện, nâng cao tu vi trong thời gian ngắn không phải vấn đề.
Sự đáng sợ của Minh Hoàng - tồn tại chí cao của U Minh tộc năm đó không phải bản thân thắn, mà là ức vạn Ma Hoàng thi do hắn luyện chế ra!
Ức vạn Minh Hoàng thi tựa như bệnh dịch, quét sạch hết tinh vực này đến tinh vực khác, thôn phệ toàn bộ tài nguyên trong cả một tinh vực khổng lồ, khiến cho ánh sáng vĩnh viễn mất đi ở đó, tất cả mọi thứ từ huyết nhục sinh linh đến đất cỏ, những nơi đi qua không còn một ngọn cỏ, chó gà không tha, trong một tháng ngắn ngủi liền có thể thôn phệ hoàn toàn một tinh vực cỡ lớn, tạo nên giết chóc vô tận.
Sau đó Tịch Thiên Dạ liên hợp với mấy tồn tại chí cao của nhân tộc đánh với bảy mươi hai vị chí cao của U Minh tộc ở Minh Giới, khiến cho U Minh tộc đại bại, giết chết Minh Hoàng mới ngăn cản bệnh dịch này lan tràn sang các tỉnh vực khác.
"Khu mua bán tài nguyên cỡ lớn?” 'Trương Huân Y nghe vậy, hơi ngạc nhiên, bất quá rất nhanh trả lời lại.
"Dĩ nhiên là có, mà còn ngay bên trong Vân Mãng sơn mạch, chúng ta cũng đang chuẩn bị trở về một nơi tiếp tế, có thể đồng hành một chỗ."
Cái gọi là nơi tiếp tế chính là một chỗ căn cứ mà tu sĩ của Thiên Cơ thánh thành xây dựng bên trong Vân Mãng sơn mạch.
Dù sao Vân Mãng sơn mạch đất rộng người đông, có rất nhiều tu sĩ tìm kiếm tài nguyên và săn giết yêu thú ở Vân Mãng sơn mạch trong thời gian dài, dần dần nơi tiếp tế cũng theo nhu cầu của họ mà được lập lên.
Trong nơi tiếp tế, tu sĩ có thể mua được rất nhiều vật tư cần thiết để đi săn trong sơn mạch, đồng thời cũng có thể lấy ra những tài nguyên thu hoạch được để bán cho người cần.
Tịch Thiên Dạ thấy đúng hợp ý muốn của mình, liền không cự tuyệt.
Nơi tiếp tế cách bọn họ hơn bảy ức dặm, dù bọn họ đề là Thánh Nhân cũng phải phi hành hai ngày hai đêm không ngủ không nghỉ mới có thể đi tới.
Mà bọn họ còn có thể nói là tương đối gần rồi đấy, nếu như ở xa thì sợ là phải một tháng mới có thể bay đến.
Dù sao thì Vân Mãng sơn mạch lớn đến ức vạn dặm, thật sự là rộng lớn vô cùng.
Trong hai ngày tiếp theo, bọn họ cũng gặp phải một số yêu thú cường đại tập kích, thậm chí gặp một lần thú triều đáng sợ bộc phát, bất quá đều có thể an toàn xông qua.
Nơi tiếp tế này được xưng là Vân Hoang Liệp Giả thành, bởi vì đại bộ phận người đến đây đều là liệp yêu giả tiến vào Vân Mãng sơn mạch để kiếm ăn.
Bọn hắn lên núi kiếm sống, uống nước sông, dựa vào bảo tàng thiên nhiên trong Vân Mãng sơn mạch mà tu luyện.
Cũng có thể nói nơi tiếp tế chính là thành của người cô độc.
Bởi vì những tu sĩ trong Vân Hoang Liệp Giả thành đều là tán tu đi một mình lẻ loi, bọn họ thường chỉ có một người, bên cạnh không có thân nhân bằng hữu nào, bởi vì Vân Mãng sơn mạch quá mức nguy hiểm, nói không chừng liền một đi không trở lại, mà vị trí của Vân Hoang Liệp Giả thành còn tương đối đặc thù, thường xuyên lọt vào thú triều công kích, người sinh hoạt trong thành thời thời khắc khắc đều sẽ gặp nguy hiểm, cho nên không ai mang theo gia đình đến đây sinh sống, dù là có thì cũng sẽ không ở lại quá lâu.
"Số lượng tu sĩ chết trong Vân Mãng sơn mạch phải tính bằng hàng vạn, không một liệp yêu giả nào trong Vân Hoang Liệp Giả thành biết trước được lúc nào mình sẽ chết đi, có lẽ là ngay sau đó. Phần lớn liệp yêu giả đều không thích kết giao bằng hữu, bởi vì hoàn cảnh đặc thù, sinh tôn khó khăn nên mỗi người đều sẽ chú ý cẩn thận, sự cảnh giá trong lòng tương đối mạnh, không nguyện ý tin tưởng người khác, bởi vì một khi người đặt sự an toàn lên bằng hữu, rất có thể vì đó mà phải trả giá bằng tính mạng."
"Mà coi như ngươi có thể kết giao được một đám bằng hữu thật tâm thật ý cũng chưa chắc là việc tốt, bởi vì vào một lúc nào đó, ngươi sẽ phát hiện bằng hữu bên cạnh ngươi đã càng ngày càng ít, từng người chết đi, có lẽ chết trước mặt ngươi, bị yêu thú ăn tươi nuốt sống, cũng có khi bước vào Vân Mãng sơn mạch rồi Vĩnh viễn không trở về nữa."
Trong đôi mắt của Trương Huân Y tràn đầy cảm khái, mặc dù bên trong Vân Mãng sơn mạch có vô tận kỳ ngộ và bảo vật, những sự nguy hiểm đi kèm với nó cũng rất cao.
Không chỉ những liệp yêu giả lăn lộn lâu năm trong Vân Mãng sơn mạch mà những đệ tử xuất thân từ đại tông môn như bọn hắn cũng sẽ ngẫu nhiên gặp phải cảnh toàn quân thiếu chút nữa bị diệt sạch. "Vì sao bọn hắn muốn làm liệp yêu giả sinh sống lâu dài trong nơi nguy hiểm như thế? Hướng Thiên Huân khó hiểu hỏi, sinh sống lâu dài ở nơi nguy hiểm như Vân Mãng sơn mạch ư? Có chết nàng cũng không thích.