Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 633: Minh Hoàng Luyện Thi Thuật




Màn đêm đen tối, hàn phong gào thét trong khe núi, linh hồn đang ở dưới vách đá vạn trượng kia không phải ai khác mà chính là Tịch Thiên Dạ.

Thời khắc này, trạng thái của Tịch Thiên Dạ quả thực rất hỏng bét, linh hồn lực bàng bạc cơ hồ bị khô kiệt, cũng chỉ có hắn mang trong mình Tiên Đế chính quả mới có thể bảo lưu một sợi linh hồn không bị ma diệt, nếu đổi thành người khác thì với thương thế linh hồn nghiêm trọng như vậy đã phi hôi yên diệt từ lâu rồi.

Một canh giờ sau linh hồn của Tịch Thiên Dạ đã ổn định hơn một chút, miễn cưỡng trấn áp thương thế, nhưng linh hồn tiêu hao quá lớn, trong thời gian ngắn sợ rằng rất khó khôi phục triệt để như lúc ban đầu.

"“Phiền phức!"

Đuôi lông mày Tịch Thiên Dạ cau lại, nguyên bản lực lượng linh hồn thì nhiều nhất cũng chỉ đánh ngang tay với một Đại Thánh phổ thông mà thôi.

Nhưng bây giờ linh hồn của hắn đã tiêu hao mất chín thành chín thì đừng nói là Đại Thành mà cho dù là một vị Thánh giả bình thường cũng chưa hẳn đã ứng phó được.

Với trạng thái như thế mà muốn bước lên Thiên Cơ Thánh Thành thì rất là khó khăn, dù sao thì lực lượng mới là căn bản của tất cả. Không có lực lượng thì đừng nói là tìm ngũ hành thiên địa kỳ trân mà sống sót được đã rất khó khăn.

Ngay khi Tịch Thiên Dạ đang suy tư con đường sau đó nên đi ra thế nào thì trên đầu hắn đột nhiên vang lên một tiếng rít, phảng phất như có vật gì đó cực nặng rơi xuống vách đá. Đuôi lông mày Tịch Thiên Dạ khẽ cau lại, ngẩng đầu nhìn lên phía trên. Chỉ thấy một cỗ thi thể toàn thân nhuốm máu đang tít gió rơi xuống vách đá.

Âm ầm!

Cỗ thi thể kia hung hăng rơi xuống mặt đất, khiến bụi mù nổi lên bốn phía, máu tươi văng lên khắp nơi.

€ó người hành hung trên vách núi!

Trong lòng Tịch Thiên Dạ hơi động, thần thức đưa lên phía trên, quét lên vách đá.

Nhưng mà khi dừng lại cũng không phát hiện ra cái gì.

Hiển nhiên, người hành hung đã đi xa, trong nháy mắt đã thoát ra khỏi phạm vi thần thức của Tịch Thiên Dạ.

Cũng là do linh hồn Tịch Thiên Dạ bị hao tổn quá nặng nên phạm vi bao phủ nhỏ hơn trăm lần, nếu không thì người kia chưa hẳn đã thoát được.

Tịch Thiên Dạ phiêu đãng lên, đi đến trước mặt cỗ thì thể.

Sinh cơ trên cỗ thi thể đã tan đi hoàn toàn, khí tức sinh mệnh cũng dần tán đi, thứ còn sót lại cũng chỉ là một tàn hồn đang tan rã.

Từ quần áo của y có thể nhìn ra thân phận cũng hắn cũng không thấp, bởi vì quần áo đó đều là Thánh y viên mãn, đừng nói là Thánh giả phổ thông mà ngay cả Đại Thánh cũng chưa hẳn được mặc.

Bất quá, Thánh y cấp viên mãn kia đã bị đâm phá mấy cái lỗ hổng, máu me đầm đìa, cũng không xác định được là do vũ khí gì gây nên, chỉ biết rằng nó có lực sát thương cực cao, có thể đâm thủng cả thánh y viên mãn.

"Aiiii, đây chẳng lẽ là thiên ý sao?”

Tịch Thiên Dạ nhìn sang thi thể trước mắt, ánh mắt có mấy phần do dự. cuối cùng khẽ thở dài một tiếng, hóa thành một đoàn u quang tiến vào trong thi thể.

Một khắc sau, cỗ thi thể kia bỗng nhiên mở mắt ra, sau đó đứng lên xếp bằng, một tia quang mang u ám tỏa ra từ trên thi thể, phảng phất như ma quang từ chỗ sâu nhất của Cửu U.

Minh Hoàng Luyện Thi thuật.

Trong thuyền thuyết, Tinh Không Bỉ Ngạn có bảy mươi hai U Minh tộc thuộc Minh giới, bảy mươi hai tộc đó không chỉ đại biểu cho lực lượng mạnh nhất của U Minh tộc mà đồng thời nó cũng tượng trưng cho bảy mươi hai cỗ truyền thừa vô thượng.

Bất kỳ một môn nào trong bảy mươi hai truyền thừa vô thượng đó đều có thể xưng là khoáng cổ thước kim (từ xưa đến nay đều không có), nếu tu thành bất cứ một môn nào cũng có thể tung hoành vũ trụ, thiên thu vạn đại, thiên địa cộng tôn.

Mà Minh Hoàng Luyện Thi thuật chính là một trong bảy mươi hai truyền thừa đó.

Tịch Thiên Dạ cũng nhờ vào cơ duyên xảo hợp mới đoạt được, bất quá hắn cũng chỉ lấy được nửa quyển đầu thôi, phần còn lại chỉ có thể tìm thấy trong Minh gi

Một tia lực lượng U Minh tản ra từ trên cơ thể, thi thể kia dân dần hóa đen, phảng phất như được đúc từ Hắc Diệu thạch ra vậy, dù là máu trong người, ngũ tạng, huyết nhục, kinh mạch cũng đều hóa thành màu đen.

Màu đen đó không phải màu đen thuần túy mà phảng phất nó không có bất kỳ màu sắc nào, giống như một vực sâu vô tận có thể thôn phệ cả linh hồn con người.

Bất quá sự tình quỷ dị kia cũng không có kéo dài bao lâu, rất nhanh đã nhạt đi, dần dần khôi phục lại bình thường.

Cuối cùng là một cơ thể với da thịt óng ánh, sinh cơ bừng bừng, anh tuấn, trung khí sung mãn đang khoanh chân ngồi dưới đất hiện ra, trên người hắn tản ra khí tức sinh mệnh nồng đậm không có bất kỳ một tia tử khí hay thi khí nào cả.

Đương nhiên chỉ có Tịch Thiên Dạ mới biết được, chết đi rồi thì không cách nào sống lại được, thi thể thì cũng chỉ là một thi thể mà thôi.

Bất quá thi thể cũng chia ra làm tử thi cùng với sinh thi, sau khi được Minh Hoàng Luyện Thì thuật tế luyện thì khối thi thể này đã hóa thành một cỗ sinh thị, mà hơn nữa đây là một cỗ sinh thi viên mãn vô khuyết, không có bất kỳ thiếu hụt nào.

Tịch Thiên Dạ chậm rãi mở mắt ra, trong mắt dần dần xuất hiện thần quang, hắn khế hoạt động tay chân đang cứng ngắc một chút, rất nhanh đã thích ứng với cỗ thân thể mới.

Không sai, Tịch Thiên Dạ luyện cỗ thi thể thành một thân thể mới cho mình, mà nó không có bất kỳ sự khác biệt nào so với người bình thường, thậm chí nó còn cường đại hơn, không gì có thể phá được, vạn kiếp không tan.

Đương nhiên, đó chỉ là thân thể tạm thời thôi.

Mặc dù thân thể do Minh Hoàng Luyện Thi thuật luyện chế thành khá cường đại, không có bất kỳ thiếu hụt nào nhưng nó cũng chỉ là thân thể của người khác thôi, Tịch Thiên Dạ sao có thể vừa mắt được.

Hắn cũng không còn cách nào mới phải làm như thế. Dù sao linh hồn của hắn tổn hao rất nhiều, lực lượng đã giảm, sợ rằng rất khó chân ở Thiên Cơ Thánh Thành này chớ nói chỉ là tìm kiếm ngũ hành kỳ trân của thiên địa.

"Minh Hoàng Luyện Thi Thuật không hổ là một trong bảy mươi hai truyền thừa vô thượng của U Minh tộc, vậy mà có thể cải tạo giúp một cỗ tử thi bình thường có được mấy phần lực lượng cấm kị."

Tịch Thiên Dạ phất phất cánh tay, tùy ý điều khiển một chút khiến không gian xung quanh khẽ chấn động, lực lượng như vậy quả thực có thể so với một kích toàn lực của Đại Thánh.

Mà lực lượng hắn biến thái như thế thì sợ rằng thân thể của hắn không thể phá được, dù là Đại Thánh khí cũng không làm được điều đó đi.

Tình huống như vậy đã vượt qua pháp tắc thiên địa bình thường, là lực lượng cấm kị của Thái Hoang thế giới.

Bởi vì lực lượng pháp tắc bình thường sẽ không cho phép phát sinh tình huống như vậy, dù sao chủ nhân của thi thể cũng chỉ là một Thánh Nhân viên mãn mà thôi, không thể nào khiến một thi thể nháy mắt đã trở nên mạnh mẽ như thế được.

"Tàn hồn còn chưa tiêu tan triệt để, trước hết nhìn một chút thân phận của người này đi."

Tâm niệm Tịch Thiên Dạ vừa động thi triển ra bí thuật thu thập những tàn hồn còn sót lại, sau đó trói buộc chúng, kéo vào thể nội.

Việc liên quan đến thân phận của chủ nhân thi thể này hắn cũng nên biết được một chút, dù sao hắn còn nhờ thân phận đó mà hành tẩu trong Thiên Cơ. Thánh Thành, Trước khi góp đủ thiên địa kỳ trân thì hắn muốn dùng thân phận này để đi lại.

Rất nhanh, Tịch Thiên Dạ đã thi triển ra bí thuật để biết được tin tức trong tàn hồn, Từng tin tức nhanh chóng bị hắn tách ra khỏi tàn hồn, hóa thành một đoàn, bị Tịch Thiên Dạ đọc được.

"Thế mà lại là một trong tam đại thái tử của Tử Tiêu vương triều."

Nửa ngày sau, Tịch Thiên Dạ mở to mắt, xuất hiện một tia kinh ngạc.

Trước đó hắn đã suy đoán rằng thân phận của chủ nhân thi thể này khá bất phàm nhưng cũng ngờ được rằng nó kinh người đến mức ấy.