Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 609




Bên trong Cự Quy thành xôn xao, sóng ngầm phun trào không ngớt. Chẳng bao lâu, tin tức truyền ra từ Viêm Quy Tộc.

Kẻ khiến Viêm Quy tộc phải mở rộng cửa lớn, bày đại lễ nghênh đón chính là một nhân vật cao tầng của Huyết tinh quỷ tước tộc.

Có một vị tuyệt thế cường giả của huyết tộc đến Cự Quy thánh thành, hơn nữa chính là vì Thái tử tương lai của Vân Phượng cổ quốc - Vân Tử Vận mà đến.

Trên đại lục sớm đã có lời đồn rằng thái tử Vân Tử Vận mang trên người cơ mật to lớn, thậm chí là cả những món chí bảo trong truyền thuyết của Vân Thiên cổ quốc.

Chính vì vậy nên huyết tinh quỷ tước tộc mới sống chết không rời, một mạch truy sát tiểu công chúa suốt ngàn vạn dặm.

Một vài thế lực có ý định đục nước béo cò đoạt bảo vật cũng đã điều động cao thủ tới Cự Quy thánh thành, hòng nhân lúc cháy nhà hôi của.

Nếu có thể âm thầm cướp đi tiểu công chúa của Vân Thiên cổ quốc thì không còn gì tốt hơn.

Đương nhiên, các thế lực kia cũng chỉ dám lén lút kết bè phái nịnh bợ phía Sau.

Chúng không dám quang minh chính đại thò đầu ra, bởi không kẻ nào dám trêu chọc một huyết tinh quỷ tước tộc đang như mặt trời ban trưa.

Trung tâm của Cự Quy thánh thành, một tòa thượng lâu cao chọc trời cách không xa vị trí của Thiên bảo các có một huyết sa nữ tử đứng tựa vào cửa sổ, nhìn quan cảnh chung quanh.

Nàng có dung mạo tuyệt mỹ, là đại mỹ nhân ngàn dặm khó tìm, giữa một đại lục ngập tràn mỹ nữ cũng vẫn thuộc vào hàng đỉnh cao. Hơn thế, nữ tử này còn phát ra một luồng khí tức mị hoặc không gì sánh kịp. Một cái liếc mắt cũng đủ mang theo lực hấp dẫn trí mạng, tựa như xuân dược hùng hậu. Nam nhân nhìn phớt qua sẽ không tự chủ được mà tà hỏa thiêu thân.

Cô nàng không ai khác chính là thiên kiêu chi nữ có chút danh tiếng của huyết tỉnh quỷ tước tộc năm nào -Tước Vân Đồng.

Lúc trước Tước Vân Đồng quyến rũ Tịch Thiên Dạ không thành, bị hắn loại khỏi giải đấu Thôi Xán Chỉ Tinh.

Tới giờ nàng vẫn một mực ghi thù trong lòng, ôm hận ý mà về, trước sau không tim được cơ hội báo thù.

Hơn 100 năm sau, chẳng những tu vi của TƯớc Vân đồng tăng mạnh hơn, mà công phu mị hoặc lại càng trở nên thâm hậu, có thể xưng là hồng phấn khô lâu.

Đứng sau lưng nàng là vô số cường giả huyết tinh quỷ tước tộc. Nhưng phàm là nam nhân không một ai dám ngẩng đầu nhìn Tước Vân Đồng vì sợ mình thành trò hề.

"Thiên Bảo cung thật là vướng víu."

Tước Vân Đồng bưng một chén tửu dịch đỏ tươi như máu, mắt nhìn Thiên Bảo các sát vách, cất giọng nhẹ nhàng.

Nàng vào đến Cự Quy thánh thành đã bốn ngày, một mực chờ ở khu vực phụ cận Thiên Bảo cung. Hàng ngày chỉ có thể trơ mắt nhìn, không có cách nào khác.

Trên thực tế, vài ngày trước huyết tinh quỷ tước tộc đã sớm phái người tới Tổng bộ của Thiên Bảo cung để thương lượng việc này, hi vọng đối phương có thể tạo điều kiện thuận lợi cho họ vào bắt tiểu công chúa của Vân Thiên cổ quốc mang đi.

Nhưng đám người Thiên Bảo Cung kia vừa khó chịu vừa cứng đầu, chỉ nhắc đến quy củ còn lại không thèm quan tâm đến bất kỳ chuyện gì khác. Suốt mấy. ngày ởi lại tiếp xúc mà không có một chút tiến triển nào.

Nếu như hai đứa nhóc Vân Thiên cổ quốc một mực không thò đầu ra, hẳn là nàng phải chờ ở đây tới tận một tháng.

"Vân Đồng, không nên tức giận. Hành vi của Thiên Bảo cung như vậy là không để các thế lực khác vào mắt. Tương lai chắc chắn chẳng có gì tốt đẹp. "

Một thanh niên nam tử đứng phía sau Tước Vân Đồng nói. Người này mặc cẩm y, tỏa ra một luồng quý khí, tướng mạo có phần anh tuấn. Từ vẻ bề ngoài có thể thấy hắn là dạng phú quý xa hoa tới cực điểm, trang sức đeo trên người toàn bộ là thánh khí giá trị không nhỏ, thậm chí quần áo còn là thánh y luyện chế từ thiên tằm ti ngàn năm.

Những người khác đứng cách Tước Vân Đồng ba trượng không ai dám vượt lên một bước. Chỉ có người này dám tiến đến gần nàng một chút.

"Vô Ly thái tử, Phúc Hải thánh quốc các ngươi là láng giềng củaThiên Bảo cung, vậy mà xem ra cũng không quá e dè uy hiếp của Thiên Bảo cung nhỉ? Không hổ là thế lực đã từng bá chủ Nam Vực. Chẳng bằng thái tử điện hạ tự thân xuất mã giúp tiểu nữ tử bắt lấy hai tiểu gia hỏa của Vân Phượng cổ quốc có được không?”

'Tước Vân Đồng ngoái đầu cười một tiếng, xung quanh sáng bừng lên, bầu không khí tựa như vì điệu cười của nàng mà thất sắc.

Thanh niên đứng sau lưng Tước Vân Đồng đúng là Thái TửPhúc Hải thánh quốc, một gã thái tử tương lai của cổ lão thánh quốc.

Hắn đến Cự Quy thánh thành dĩ nhiên là vì Tước Vân Đồng. Mỹ mạo, tài hoa, mị lực của Tước Vân Đồng đã chinh phục không ít người trên đại lục. Rất nhiều phú gia công tử, cổ quốc thái tử, thánh tông Thánh tử đều theo đuổi nàng, một đám xếp hàng chạy dài như vịt.

Công Tôn Vô Ly sau khi biết Tước Vân Đồng đến Cự Quy thánh thành cũng liền lập tức chạy theo.

'Tước Vân Đồng xét vể khả năng quyến rũ thì vô cùng thâm hậu. Một ánh mắt, một điều cười, một pha hờn dõi... đều ẩn chứa mị lực không gì sánh nổi.


Ánh mắt của Công Tôn Vô Ly trở nên mê ly, hồn cũng bị cuốn mất, chút nữa đã bị ma xui quỷ khiến gật đầu đồng ý.

Nhưng lời chưa nói ra khỏi miệng, trong nháy mắt hắn bỗng tỉnh lại liền cảm họng. Mồ hôi lạnh toát sống lưng.

Nếu thực sự mở miệng đáp ứng yêu cầu của Tước Vân Đồng, vì nàng mà hung hăng xông vào Thiên Bảo Các thì thì thật không có thang để rút chân.

Hơn nữa, hắn làm sao có gan phá vỡ quy của của Thiên Bảo các để xông vào, rõ ràng là muốn tự sát.

"Thiên Bảo cung dù sao cũng bất phàm, chúng ta vẫn cứ nên cố hết sức đừng chọc vào thì hơn."

Sắc mặt Công Tôn Vô Ly trắng bệch, gượng cười nói, trên ót túa đây mồ hôi.

Tước Vân Đồng cười mà không đáp lời, đôi mắt dời về phía nơi khác, không còn để ý tới Công Tôn Vô Ly. Trước mặt Thiên Bảo cung, Phúc Hải thánh quốc các ngươi đã là cái gì chứ?

Nam Vực bá chủ? Rõ ràng chỉ là một trò cười.

Nếu không phải năm đó lão tổ tông của Phúc Hải thánh quốc các ngươi chớp thời cơ, không ngại làm đầy tớ ôm lấy một bên dựa dẫm thì e là đã bị Thiên Bảo cung tiêu diệt từ lâu rồi.

Trong một góc bí ẩn khác của Cự Quy thánh thành, cũng có một người đang âm thầm quan sát Thiên Bảo cung. Nơi đây còn lâu mới có được vẻ vàng son lộng lẫy, nguy nga hùng vĩ như lầu son gác tía của Tước Vân Đồng. Đó chỉ là một khu vực của giới bình dân sinh sống mà thôi. Nơi đây nhà cửa san sát nhau, nhân khẩu đông đúc, rất thích ẩn thân che khuất dấu vết.

"Tiểu Thanh đại nhân, chúng ta làm sao bây giờ? Tiểu công chúa cùng Tiểu vương gia bị nhốt ở Thiên Bảo các, người của huyết tinh quỷ tước tộc và Viêm Quy. tộc liên tục trấn thủ bên ngoài một tấc không rời. Cơ bản là không có cách nào. trốn ra ngoài. Chưa hết, không chỉ có hai tộc kia, ta còn phát hiện một số thế lực khác cũng đang nuôi ý đồ bất chính."

Trong một khách sạn cỡ nhỏ, một gã nam tử cao gầy đứng bên cửa sổ, nhìn về phía Thiên Bảo Các đẳng xa, mắt tràn ngập âu lo.

Trong phòng có một đám người, tu vi đều không tầm thường. Tất cả đều có tu vi Thánh Nhân cảnh.

Giữa khu vực bình danh này, Thánh nhân gần như không có khả năng xuất hiện. Song hiện giờ trong một khách sạn nhỏ lại có tới hơn mười gã Thánh nhân.

Người cầm đầu là một cái nữ tử áo xanh, tướng mạo thanh tú.

Nếu Tịch Thiên Dạ ở đây, liền có thể liếc mắt cũng nhận ra. Nàng chính Tiểu thanh, nha hoàn khi trước đi theo Vân Tưởng Quân.

Trước đây Tiểu Thanh chỉ là một ả thị nữ nhưng khá cao ngạo.

Thậm chí lúc đầu còn không thèm để Tịch Thiên Dạ vào mắt.

Hơn một trăm năm đi qua Tiểu Thanh đã thành thục không ít.

Không còn vẻ non nớt của thiếu nữ, toàn thân nhìn già dặn vô cùng.

Tu vi của nàng cũng bất phàm, đạt đến Thánh nhân cảnh thượng vị.