Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 598




Hồn quang hòa thành một thân ảnh nhàn nhạt, bước đi từng bước trên không.

Đó là một thiếu niên áo trắng tướng mạo thanh tú, tuổi tác không lớn, giống thiếu niến ngồi xếp bằng bọn họ thấy lúc nấy như đúc.

Nhưng lúc này thiếu niên áo trắng đấy chỉ là một đạo linh hồn thể hư ảo, như khói như sương, phảng phất có thể tiêu tán bất cứ lúc nào.

"Tiền bối, chúng ta không cố ý mạo phạm, chỉ là đi ngang qua đây mà thôi, chúng ta xin chuộc tội!"

Sắc mặt của Ma Tát tướng quân trắng bệnh, miễn cưỡng hành lễ, dưới uy áp kinh người kia dù chỉ là xê dịch một chút cũng đều khó nữa là.

"Đây là nơi nào? Các ngươi là ai?"

Tịch Thiên Dạ tiếp tục hỏi.

Đám người của Vân Phượng cổ quốc sững người, hẳn là người trước mắt này đang không biết mình đang ở đâu sao? Bất quá không dám thất lễ, Ma Tát tướng

quân rất nhanh trả lời lại.

"Đây chính là đại sâm lâm Xích Nhật của đại lục Trung Vực, chúng ta chính là tu sĩ của Vân Phượng cổ quốc."

"Đại sâm lâm Xích Nhật, Vân Phượng cổ quốc..." Tịch Thiên Dạ thì thầm.

Quả nhiên hắn vẫn đang trong thế giới Thái Hoang, không có rơi vào kế hở hư không hay là một không gian khác.

"Tu sĩ của Vân Phượng cổ quốc?" Tịch Thiên Dạ nhìn thiếu niên và thiếu nữ trước mắt, có chút hiếu kỳ hỏi. "Vân Phong Dật và Vân Tương Quân có quan hệ gì với các ngươi?"

Hai tiểu gia hỏa trước mắt chẳng những là người của Vân Phượng cổ quốc mà còn tương tự Vân Phong Dật, hẳn là có chút liên hệ gì đi.

"Ngươi là cô cô ta."

št bọn họ? Vân Phong Dật chính là phụ thân của ta, Vân Tương Quân

Vân Tử Vận thấy Tịch Thiên Dạ nói ra tên của phụ thân và cô cô liền hưng phấn trả lời.

"Tiểu muội!" Sắc mặt của Vân Thành Dực hơi đổi, hung hăng lườm tiểu muội của mình một

cái, lòng người trong thế giới bên ngoài vô cùng hiểm ác, sao có thể tùy tiện nói ra thân phận của bản thân.

Huống chỉ bây giờ Vân Phượng cổ quốc đã khác ngày xưa, nếu bị người khác. để mắt tới thì bọn họ sẽ tương đối phiền phức.

Tịch Thiên Dạ nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, Vân Phong Dật năm đó cũng mới là một thiếu niên, hiện tại đã có hài tử rồi, xem ra thời gian hắn ngủ say cũng không ngắn a.

"Đã là cố nhân thì thôi, các ngươi đi đi."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, không làm khó bọn họ.

Mấy người Vân Thành Dực như được đại xá, rất cung kính cảm ơn rồi vội vội vàng vàng chạy khỏi sơn cốc.

Người thần bí kia thật đáng sợ, vẻn vẻn là một linh

hồn thể mà còn biến thái như thế, nếu là có ác ý gì thì bọn hắn chỉ có thể phó mặt số phận vào tay người khác.

Tịch Thiên Dạ nhìn bóng lưng bọn họ rời đi xong mới xem xét tình trạng của mình.

Một lúc sau, hắn khế thở dài một tiếng. Phiền phức thật sự là không nhỏ.

Không chỉ nhục thể của hắn đã bị hủy hoại triệt để, Hỗn Độn Nguyên Anh cũng lâm vào trạng thái ngủ say, không biết lúc nào mới có thể thức tỉnh.

Vì cứu vớt chục tỷ sinh linh của Thiên Lan Thế Giới, Hỗn Độn Nguyên Anh của hắn đã chịu phụ tải quá lớn, thậm chí hạt giống hỗn dộn cũng suýt chút nữa bị ép khô.

Hiển nhiên, nếu không thể đạt được thiên tài địa bảo đặc thù để chữa trị thì Hỗn Độn Nguyên Anh của hắn không thể khôi phục lại được trong thời gian ngắn.

Không có Hỗn Độn Nguyên Anh, không có Ngũ Hành Linh Thể, thực lực của hắn chẳng khác nào bỏ đi chín thành, bây giở chỉ còn lại một linh hồn thể mà thôi.

Cũng may hắn tu luyện "Thái Du Thái Hư”, linh hồn thể còn sót lấy một bộ phận lực lượng.

Tịch Thiên Dạ than nhẹ một tiếng, xem ra trước mắt hắn chỉ có thể tu luyện linh hồn thể thôi.

Đương nhiên không phải là hắn không thể khôi phục lại nhục thân, nhưng hắn há lại thèm một cơ thể bình thường cơ chứ.

Dù sao trước đấy hắn đã tu luyện ra Ngũ Hành Linh Thể hoàn chỉnh, dù là muốn khôi phục nhục thân thì ít nhất cũng phải dựa theo tiêu chuẩn Ngũ Hành Linh Thể mà làm.

Tịch Thiên Dạ ngồi xếp bằng xuống, chuẩn bị tu luyện "Thái Du Thái Hư" một phen, nếu không với thực lực hiện tại của hắn thì không có chút sức tự vệ nào trên đại lục Nam Man.

Cũng may là sau khi hắn đột phá Hỗn Độn Nguyên Anh kỳ thì linh hồn của hắn cũng phát sinh lột xác, hiện tại linh hồn của hắn là linh hồn thể cấp độ Nguyên Anh hàng thật giá thật, có thể bắt đầu tu luyện chương thứ hai của "Thái Du Thái Hư'.

Chương thứ hai của "Thái Du Thái Hư" mới thật sự là chương nhập môn, chương thứ nhất chỉ là giai đoạn chuẩn bị mà thôi.

Bởi vì tu tiên giả sau khi đột phá Nguyên Anh kỳ mới có thể kéo dài thời gian linh hồn xuất khiếu, thần du thiên địa.

"Thái Du Thái Hư" chuyên để tu luyện thần hồn, nhưng nếu đạt tới sơ thành thì vẻn vẹn bằng vào linh hồn cũng có thể bộc phát ra lực lượng không gì sánh bằng.

Người sáng tạo ra "Thái Du Thái Hư" năm đó chính là một đoàn linh hồn thể thành đạo, phân hóa ra mười vạn thần hồn, bất cứ một thần hồn nào cũng có thể thí tiên đồ phật, đáng sợ vô cùng.

Tịch Thiên Dạ khoanh chân trên mặt hồ, bắt đầu tu luyện "Thái Du Thái Hư”, lực lượng linh hồn bàng bạc bao trùm toàn bộ sơn cốc.

Khí tức linh hồn của hắn không ngừng kéo dài, tản mát giữa thiên địa, ngao du khắp chín tầng trời, thậm chí trong hư không vô tận, vượt qua kế hở không gian hỗn loạn, đâu đâu cũng có khí tức linh hồn của hắn đang lảng vãng, không đâu là không có.

Trong mấy canh giới ngắn ngủi, linh hồn thể của Tịch Thiên Dạ liền mở rộng mấy lần, linh hồn của hắn cường thịnh như là mặt trời nóng bỏng.

Phương viên một ngàn năm trăm dặm quanh sơn cốc đều bị một ý niệm của hắn bao phủ, dù là một ngọn cây cọng cỏ, một con kiến bò trên đất cũng không thoát khỏi tầm mắt của hắn.

"Ua?"

Hai ngàn dặm phía bắc sơn cốc của hắn đang có ba động chiến đấu mãnh liệt.

Ý niệm thần hồn của Tịch Thiên Dạ dừng lại, sau đó rút từ những hướng khác về, tập trung về hướng đang có chiến đấu đó.

Ý niệm linh hồn của hắn nhanh chóng đi đến hai ngàn dặm phía bắc......hai ngàn năm trăm dặm......vẫn tiếp tục không ngừng tăng lên.

Nếu chỉ là về một hướng thì ý niệm linh hồn của Tịch Thiên Dạ sợ là có thể đạt tới ba ngàn dặm, đây là một con số tương đối đáng sợ, đoán chừng là thần niệm đại thánh cũng không nhất định có thể làm được.

Âm ầm!

Chiến đấu phát sinh ở hai ngàn ba trăm dặm phía bắc sơn cốc, không phải người lạ nào mà là chính đoàn người của Vân Phượng cổ quốc lúc nấy.

Đội ngũ bọn họ bị một đám huyết y nhân vây quanh, Ma Tát tướng quân mạnh nhất trong đó đã bị thương và trấn áp trên mặt đất, không cách nào động đậy.

"Huyết Linh Quỷ Tước tộc!"

Trong đôi mắt của Tịch Thiên Dạ hiện lên một vòng ngạc nhiên, những huyết y nhân kia đều là tu sĩ của Huyết Linh Quỷ Tước tộc.

Là một trong lục đại thần tộc của Thiên Lan Thế Giới, Huyết Linh Quỷ Tước. tộc tự nhiên khá cường đại, dưới tình huống ngang bằng cảnh giới thì tu sĩ nhân

tộc rất khó chống lại.

"Cạc cạc, tiểu công chúa của Vân Phượng cổ quốc, các ngươi tiếp tục trốn đi, dù trốn cỡ nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay ta đâu."

Một huyết y nhân đi tới trước mặt Vân Tử Vận, nắm lấy cằm của tiểu công chúa, trắng trợn cười lớn, khí tức máu tươi và giết chóc tràn đầy trên người.

Nước mắt của Vân Tử Vận không ngừng rơi, bị dọa đến cứng cả người. "Thả muội muội ta ral"

Vân Thành Dực bỗng lao tới, dùng thân mình đánh tới huyết y nhân, vũ khí của hắn vừa mới bị đánh bay, bây giở chỉ có thể dùng thân thể để chiến đấu.

"Cút"

Huyết y nhân kia vung tay lên, dùng một bàn tay đập bay Vân Thành Dực.

Nếu không phải thân phận của Vân Thành Dực không tầm thường trong Vân Phượng cổ quốc, còn có chút giá trị lợi dụng thì vẻn vẹn một tiểu gia hỏa Tôn cảnh mà thôi thì một bàn tay của hắn liền có thể đập thành thịt nát.

"Ca ca"

Vân Tử Dật muốn chạy về hướng ca ca nàng nhưng lại bị một tay của huyết y nhân kia giữ lại, căn bản là không cách nào động đậy.

Tu vi của nàng cũng không bình thường, là Tôn cảnh ngũ trọng thiên, một tiểu cô nương mới mười mấy tuổi mà đã có tu vi này phải nói là nghịch thiên dù là xét trên toàn bộ đại lục, thuộc về những thiên tài đứng đầu.

Nhưng ở trước đám người độc ác như hung thần kia thì huynh muội bọn họ lại yếu ớt như hai con thỏ nhỏ.