Thời gian một khắc đồng hồ trôi qua rất nhanh, sinh linh trong Thiên Lan Thế Giới vẫn chưa thể hoàn toàn rút lui, mà trên người Tịch Thiên Dạ đã xuất hiện từng vết nứt đỏ ngòm, một vết máu từ trên mi tâm kéo xuống gần như chia người hắn ra làm hai, không ngừng có máu tươi tràn ra.
"Chủ nhân”
Mấy người Long Thiên Nhi đứng ở bên người Tịch Thiên Dạ, vừa khẩn trương vừa đau lòng.
Bọn họ là hộ vệ của Tịch Thiên Dạ nên tự nhiên không cùng các tộc nhân khác rút lui, mà vẫn luôn thủ bên người Tịch Thiên Dạ.
"Các ngươi cũng nên rời đi."
Tịch Thiên Dạ nhìn bốn người một chút, thản nhiên nói. "Không được, chúng ta nhất định phải đi theo chủ nhân." Bốn người dồn dập lắc đầu không chịu rời đi.
Tịch Thiên Dạ mỉm cười, trong lòng hơi ấm áp, bốn thiếu niên thiếu nữ này từ nhỏ đã sống ở trong thôn trang ngăn cách với bên ngoài, tâm tư đơn thuần, một khi đã nhận định mục tiêu thì sẽ xem nó trở thành tín niệm.
Tịch Thiên Dạ sống một đời, cũng đã trải qua quá nhiều, từng có người phản bội hắn, cũng từng có người trung thành với hắn. Mà những ai trung thành với hẳn, Tịch Thiên Dạ chưa bao giờ bạc đãi bọn họ.
"Bốn người các ngươi nhớ kỹ, sau khi đi đến thế giới Thái Hoang thì hãy gia nhập một tổ chức gọi là Thiên Bảo cung, ở nơi đó chờ ta trở về."
Tịch Thiên Dạ nhìn bốn người thật sâu, giơ tay điểm về phía trước, bốn sợi kim quang bắn ra, phân biệt chui vào trong mi tâm của bốn người.
Bốn sợi kim quang kia chính là bốn môn truyền thừa, là bốn môn pháp môn cao cấp có thể tu luyện thành tiên, bên trong thế giới Thái Hoang này gần như không tồn tại.
Bốn người muốn nói cái gì, nhưng Tịch Thiên Dạ không chờ bọn họ nói ra, trực tiếp vung tay lên, đẩy bốn người bọn họ đi vào thế giới Thái Hoang.
"Lần này thật sự là thua thiệt lớn."
Tịch Thiên Dạ cúi đầu nhìn xem cơ thể tràn đầy vết rách của mình, không ngừng có hỗn độn khí tức thoát ra ngoài, khế cười khổ.
Hỗn độn lực lượng quả nhiên đáng sợ, hậu quả còn nghiêm trọng hơn so với hắn tưởng tượng, nhưng chuyện cho tới bây giờ cũng đã không có đường lui, chỉ có thể kiên trì.
Sinh linh trong Thiên Lan Thế Giới vẫn còn đang rút lui, mặc dù đã qua thời gian một khắc đồng hồ nhưng Tịch Thiên Dạ vẫn còn đang kiên trì.
Hắc Bạch Thành Chủ cùng những thủ lĩnh của các đại tộc đều nhìn Tịch Thiên Dạ với ánh mắt phức tạp, bọn hắn có thể cảm ứng được sinh mệnh lực. trong cơ thể Tịch Thiên Dạ đang nhanh chóng khô kiệt, thân thể của hắn đã mục nát, mặc dù bọn hắn không biết Tịch Thiên Dạ làm sao làm được, nhưng hiển nhiên hắn nhất định phải bỏ ra cái giới vô cùng lớn.
"Toàn bộ sinh linh trong Thiên Lan Thế Giới đều nợ ngươi một cái mạng."
Hắc Bạch thành chủ nhìn Tịch Thiên Dạ thật sâu, sau đó mang theo phe phái của mình tiến vào không gian cầu nối, cũng không quay đầu lại.
Rất nhanh, toàn bộ sinh linh trong Thiên Lan Thế Giới đã hoàn toàn rút lui, cho. dù là những người bình thường cũng được Tịch Thiên Dạ thi triển đại thần thông truyền tống bọn hắn ra ngoài.
Rống rống! Ngao ôI
Đột nhiên một trận gầm rú kinh thiên động địa vang lên, tiếp đó là từng tiếng bước chân như vạn mã bôn đăng truyền ra từ bên trong một ít lục địa cơ nhỏ cùng các tiểu không gian, toàn bộ đại lục cũng bị chấn động run rẩy.
'ừm?
Tịch Thiên Dạ đưa mắt nhìn nhìn lại, chỉ thấy vô số hoang thú từ sâu trong Thiên Lan chạy ra, chúng nó hội tụ vào một chỗ, khép móng vuốt lại, quỳ trên mặt đất, ánh mắt trông mong nhìn về Tịch Thiên Dạ.
"Thú vị."
Tịch Thiên Dạ mỉm cười, những con thượng cổ hoang thú kia cũng không có trí tuệ, tỉnh tỉnh mê mê nhưng cũng có chút linh tính, thế mà nhận ra Tịch Thiên Dạ có thể cứu vớt chúng nó. Nhất là những con thủ lĩnh có trí tuệ cao hơn một chút, chúng nó đang không ngừng hướng về phía Tịch Thiên Dạ dập đầu, trong mắt tràn đầy vẻ cầu khẩn.
"Không ngờ lại có đến hai mươi mấy con hoang thú cấp bậc Thánh Hoàng
cảnh, mặc dù trí tuệ rất thấp nhưng lại có lực lượng khá là bất phàm."
Tịch Thiên Dạ hơi kinh ngạc, phải biết toàn bộ Hắc Bạch Thần cũng chỉ có năm sáu vị Đại Thánh hoàng cảnh mà thôi.
"Thôi, vạn vật đều có quyền lợi sinh tồn, hi vọng khi các ngươi đến đại lục Nam Man rồi đừng tạo thành ảnh hưởng quá lớn."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, sau đó vung tay lên tiếp dẫn những con thượng cổ hoang thú kia tiến vào không gian cầu nối.
Mặc dù bên trong thế giới Thái Hoang có rất nhiêu hoang thú nhưng Tịch Thiên Dạ không quá để ý, dù sao hắn cũng đã xuất hiện tình huống xấu nhất, có thể kiên trì thêm bao lâu thì cứ kiên trì.
Khi tất cả hoang thú đều đã rút lui, toàn bộ Thiên Lan Thế Giới trở nên trống rỗng, không còn bất luận sinh mệnh khí tức nào.
Tịch Thiên Dạ nhìn Thiên Lan Thế Giới lần cuối, sau đó hơi khép mắt lại, hai tay bóp một cái thủ ấn hoa sen thần bí.