Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 589




"Ta hận a!"

Vân Mặc Cổ Thần ngửa cổ lên trời gầm thét, trong mắt tràn đầy không cam lòng và căm thù.

Một khi ma thân của hắn triệt để vỡ vụn thì hắn sẽ thật sự chết đi.

Cuộc chiến giữa các Thần với nhau khác với Thánh Nhân, dù là thánh thể tan vỡ cũng có thể hồi phục lại, nhưng Thần thì không thể.

Không phải thần thể kém hơn thánh thể, không thể tự chữa trị lại, mà bởi vì chiến đấu giữa các Thần càng hung hiểm đáng sợ hơn, một khi thần thể nổ tung thì vị Thần kia há có thể cho ngươi thời gian mà khôi phục được.

Phàm là tu luyện đến cấp độ Thần linh thì cũng phải có ít nhất trên trăm loại phương pháp có thể ngăn cản địch nhân khôi phục thân thể, thậm chí ngay tại thời khắc thân thể của đối phương tan vỡ liền trực tiếp trảm diệt thần hồn của đối phương.

'Vân Mặc Gổ Thần vốn không trông chờ vào cơ hội khôi phục ma thể, vào lúc ma thể vỡ vụn ở kiếp trước thì nguy cơ đã giáng lâm.

"Mộng Bạch Ly, bản tôn chết cũng sẽ không để cho ngươi khá khẩm."

Trong con ngươi của Vân Mặc Cổ Thần tràn đầy oán độc, oanh một tiếng liền trực tiếp tự bạo ma thể, căn bản không chút do dự nào.

Là một cự đầu ma tộc, điều đáng sợ nhất ở hắn chính là sự tỉnh táo, hung tàn thô bạo, quả quyết....Không chỉ với địch nhân mà với cả chính mình.

Luồng bão năng lượng quét sạch thiên địa, toàn bộ Thiên Lan di tích đều run rẩy kịch liệt, phảng phất sắp bị hủy diệt triệt để.

Thiên Lan thần nữ trực tiếp bị cỗ lực lượng sinh ra từ việc Vân Mặc Cổ Thần tự bạo đánh bay, khóe môi tràn ra vết máu.

Nhưng nàng lại không quan tâm đến thương thế của mình, cơn bão năng lượng tự bạo của Vân Mặc Cổ Thần vô cùng đáng sợ, nếu để mặc nó rơi xuống mặt đất thì toàn bộ sinh linh trong Thiên Lan di tích đều sẽ bị xóa sổ sạch sẽ.

Nàng thôi động toàn bộ thần lực trong người, vận chuyển tất cả thần trận bên trong Thiên Lan Thần Cung, dốc hết toàn lực ngăn cản cơn bão năng lượng kia, không cho nó rơi xuống mặt đất.

"Ha ha, Mộng Bạch Ly, lòng dạ Nhân tộc các ngươi chính là quá mức đàn bà, nếu không thời thượng cổ há sẽ bị ma tộc chúng ta giết thê thảm như vậy. Hôm nay ngươi hủy đi ma thể vô thượng của ta, bản tôn nhớ kỹ rồi, lần sau gặp lại nhất định sẽ chém đầu ngươi!"

Tiếng cười thê lương khàn khàn của Vân Mặc Cổ Thần vang vọng trong thiên địa, sau một khắc, một đạo hắc quang lóe lên từ sâu bên trong cơn bão năng lượng, xuyên thủng thiên địa, xuất hiện ở màng bích thế giới.

Đạo hắc quang kia chính là Phá Thiên Chiến Mâu.

Thấy vậy, thần sắc của Thiên Lan thần nữ kịch biến, nàng không ngờ Vân Mặc. Cổ Thần lại giảo hoạt và khó dây dưa như vậy.

Sau khi tự bạo ma thể liên để cho một sợi thần hồn bám lên Phá Thiên Chiến Mâu bỏ trốn, hiển nhiên chuẩn bị triệt để chạy ra Thiên Lan Thế Giới.

Thiên Lan thần nữ vì cứu vớt tất cả sinh linh trong Thiên Lan di tích, chỉ có thể ngăn cản cơn bão năng lượng kia khuếch tán ra ngoài, trơ mắt nhìn Vân Mặc Cổ

Thần bỏ chạy.

"Ha ha...."

Tiếng cười của Vân Mặc Cổ Thần vang vọng khắc thiên địa, mặc dù chỉ còn một sợi thần hồn, nhưng sế có một ngày nào đó hắn có thể tu luyện thành Thần lần nữa, chỉ cần thần binh của hắn còn, chỉ cần thần mệnh cách của hắn không sao thì hết thảy đều có thể làm lại.

Cái thời điểm mà hẳn trở lại đây, chắc chắn sẽ huyết tẩy thế giới Thái Hoang để hoàn trả lại mối thù hôm nay.

Nhưng mà ngay khi Phá Thiên Chiến Mâu chuẩn bị xé rách màng bích thế giới thì đột nhiên có một bàn tay trong suốt như ngọc, thon dài hoàn mỹ bỗng xé rách hư không, xuất hiện phía trên Phá Thiên Chiến Mâu.

Bàn tay tuyệt mĩ kia khá là khổng lồ, sợ là to đến hơn nghìn dặm, vừa mới hiện ra liền tóm gọn lấy Phá Thiên Chiến Mâu, nắm chặt ở trong tay.

"Người nào?”

'Vân Mặc Gổ Thần sợ hãi lên tiếng, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có một bàn tay đột nhiên giết tới.

Ngọc thủ kia phóng ra vô tận u quang, từng con hồ điệp như ảo mộng bay múa quanh đó.

"Khốn kiếp!"

Vân Mặc Cổ Thần phóng ra một cỗ thần uy, Phá Thiên Chiến Mâu chấn động mạnh một cái muốn đánh bay ngọc thủ kia ra, nhưng dù có giấy dụa cỡ nào cũng không thể thoát được.

Cảnh tượng ấy khiến tất cả mọi người đều chấn kinh, tựa như xuất hiện ảo giác trước mắt vậy, Vân Mặc Cổ Thần đã chuẩn bị trốn thoát thành công rồi mà đột nhiên bị một bàn tay thần bí đánh tới.

Mà bàn tay kia còn vô cùng cường đại, nếu không há có thể dùng tay không bắt lấy thần binh như Phá Thiên Chiến Mâu.

Dù là Thiên Lan thần nữ cũng hơi sững sờ, có chút kinh ngạc nhìn về phía bên này.

Tịch Thiên Dạ ở Hắc Bạch thần cung như có cảm giác gì đó, bỗng nhiên nhìn về phía bầu trời, con ngươi liền co rụt lại.

"Là nàng!" Tịch Thiên Dạ thì thào một mình.

Ở một bên khác của thế giới, trong Tổ thành, Cố Vân và Cố Khinh Yên cũng bỗng ngẩng đầu lên.

Nhất là Cố Vân, trong mắt tràn đầy rung động và hoảng sợ, thánh khí trong cơ thể nàng tán loạn không ngừng, không thể khống chế nổi ngay khi cỗ khí tức kia xuất hiện.

"U ma nữ.....nàng......nàng còn sống.....


Cố Vân nơm nớp lo sợ, trong lòng tràn đầy hoảng sợ và khủng hoảng, từ khi tu luyện "U Điệp Kinh” thì không người nào có thể mẫn cảm với khí tức của U ma nữ hơn nàng, cơ hồ trong nháy mắt thôi nàng liền nhận ra chủ nhân của ngọc thủ kia chính là vị U ma nữ chí cao vô thượng trong truyền thuyết.

Nàng không nghĩ rằng trong Thiên Lan di tích không chỉ được nhìn thấy Thần, thấy thần binh mà ngay cả vị tồn tại chí cao đã chết trong truyền thuyết của nhân tộc cũng được diện kiến.

So với Thần linh hư vô mờ mịt thì sự uy hiếp và rung động của U ma nữ lại càng thêm mãnh liệt hơn nhiều.

Dù sao thì U ma nữ chính là tồn tại chí cao ở thời đại này, sự tích và truyền thuyết liên quan đến nàng càng thêm chân thực.

Ánh mắt của Cố Khinh Yên cũng rung động nhìn lên bầu trời, cỗ khí tức kia khiến nàng có cảm giác quen thuộc, chỉ là không dám khẳng định, cũng không dám tin rằng chủ nhân của ngọc thủ dùng một tay bắt lấy thần khí kia chính là người trong tưởng tượng của nàng.

Vân Mặc Cổ Thần đã hoảng sợ cùng cực, điên cuồng giẫy dụa.

Nhưng dù hắn cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi sự khống chết của bàn tay kia.

Để thần hồn bám lên trên thần binh bỏ trốn chính là kế hoạch bảo mệnh sau cùng của hắn, nếu như thất bại thì điều chờ hắn phía trước chỉ có thể là cái chết.

"Sâu khiến, mau buông tay ra, nếu không bản thần sẽ khiến ngươi hình thần câu diệt."

Vân Mặc Cổ Thần gào thét, kế hoạch chạy trốn hoàn mỹ của hắn lại bị người †a phá hư vào phút cuối, hắn hận không thể dùng một bàn tay đập chết chủ nhân

của ngọc thủ kia thành thịt nát.

Chỉ là một sâu kiến cấp độ Thánh Tổ cũng dám khiêu khích hắn, đổi thành ngày trước thì một ngón tay của hắn cũng có thể đè chết nàng.

"Ngu xuẩn, một sợi thần hồn cũng dám kêu gào, thần binh của ngươi không tệ, để ta bảo quản hộ cho."

Từ trong vết nứt khổng lồ kia vang lên một âm thanh của nữ nhân, tản ra sự lười biếng và mị hoặc vô biên, dù là Thải Thận Nhi được xưng là tiểu hồ ly tinh cũng chỉ như trẻ con gặp ngươi lớn nếu so sánh với nàng.

Vân Mặc Cổ Thần nghe vậy thiếu chút nữa tức điên, một con sâu kiến Thánh 'Tổ thôi cũng dám nhớ thương thần binh của hắn, quá là không để Cổ Thần như. hẳn vào mắt đi.

"Sâu khiến, chết đi cho ta."

Vân Mặc Cổ Thần ngửa cổ lên trời thét gào, thần hồn đang được giấu trong Phá Thiên Chiến Mâu tản ra thần quang cường thịnh, hung hảng đâm về phía người trong vết nứt không gian kia.

Thiên địa chấn động, toàn bộ Thiên Lan Thế Giới đều run rẩy.

'Từ sâu trong khe hỡ hư không kia vang lên một tiếng rên.

Hiển nhiên người ở trong đó đã bị Vân Mặc Cổ Thần đánh thương.

Mặc dù Vân Mặc Cổ Thần bây giở chỉ còn là một sợi thần hồn, nhưng liều chết kích phát ra Phá Thiên Chiến Mâu vẫn vô cùng đáng sợ.

"Bản nhân chẳng những muốn cướp đi thần binh của ngươi, còn muốn tiêu diệt cả ngươi nữa."

Hiển nhiên người ở đằng sau vết nứt không gian kia đã bị chọc giận, ngữ khí lạnh lẽo bá đạo muốn giết Thần.

Vô số những luồng u quang từ trên ngọc thủ tản mát ra, Phá Thiên Chiến Mâu đang bị nắm chặt kia chẳng những không thể thoát ra ngoài, mà càng ngày càng bị ngọc thủ kéo lại gần vết nứt không gian.

"Khốn kiếp, dừng tay!"

Vân Mặc Cổ Thần gào khản cả giọng, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoàng hiếm thấy.