Bên ngoài cõi hư không, hỗn độn lôi kiếp đã xuất hiện.
Dù cách hỗn độn lôi kiếp không xa, nhưng sinh linh ở Thiên Lan thế giới hầu như không hề biết điều gì đang xảy ra ở chốn thiên ngoại.
Ngay cả là Thiên lan thần nữ và Vân Mặc cổ thần, dẫu mang tu vi của thần linh cũng không phát giác được bất kì chuyện gì.
Hỗn độn pháp tắc đã vượt lên trên tất cả. Thời điểm độ lôi kiếp thì hỗn độn pháp tắc sẽ tự ẩn thân, che mờ toàn bộ thiên cơ để đề phòng ngoại vật từ nơi khác quấy nhiễu.
Cho dù Tịch Thiên Dạ độ kiếp ngay trước mặt, đám Thiên Lan thần nữ cũng sẽ chẳng hề hay biết chứ đừng nói là độ kiếp ở chốn thiên ngoại hư không.
Hỗn độn Nguyên Anh của Tịch Thiên Dạ đứng giữa hư không mịt mờ. Hỗn độn lôi kiếp đã giáng xuống rồi, từng đạo một đánh lên Nguyên anh của hắn.
Nhưng Nguyên Anh lại không gặp bất kỳ tổn thương nào, thậm chí một chút phản ứng cũng không thấy, tựa như chỉ có vệt sáng lướt qua. Hắn chưa bao giờ thấy phương thức độ kiếp quái dị như thế.
Không lâu sau, Tịch Thiên Dạ cũng nhìn ra vấn đề. Những tia hỗn độn lôi điện kia không biến mất mà bị Hỗn độn hạt giống bên trong Nguyên Anh hấp thu toàn bộ. Hạt giống đó tựa như một lỗ đen. Bất chấp hỗn độn lôi điện có giáng tới bao nhiêu cũng bị cắn nuốt toàn bộ, thậm chí còn có vẻ đói khát thèm thuồng vô cùng.
Hỗn độn lôi kiếp tựa hồ cũng bị kiểu độ kiếp này của Tịch Thiên Dạ chọc giận. Lôi điện đánh xuống như không biết điểm dừng. Đợt sau mạnh hơn đợt trước, chẳng bao lâu đã hơn 9 lần, nhiều hơn cả Thái Hoang Cửu nhất lôi kiếp.
Lôi kiếp vẫn chưa dứt. Hai mươi đạo, ba mươi đạo, bốn mươi đạo... Cuối cùng tới khi đánh đủ chín chín tám mốt lần lên người Tịch Thiên Dạ thì hỗn độn lôi vân từ phía hư không mới có vẻ miễn cưỡng dừng tay, tựa như cũng biết mệt rồi.
Giữa lúc Tịch Thiên Dạ tưởng hỗn độn lôi kiếp đã ngừng, một tình huống khiến hắn không thế tưởng tượng nổi lại phát sinh.
Chỉ thấy Hỗn Độn Hạt Giống trực tiếp khống chế Nguyên Anh của Tịch Thiên Dạ, ngược dòng bất chợt lao thẳng vào giữa đám mây sấm sét. Sau đó, nó dần thôn phệ đám mây đó từng chút một. Trong nháy mắt, cả một vùng hỗn độn lôi vân khổng lồ đã bị cản nuốt tới một phần mười. Tựa như cảnh một kẻ đang đói đến phát điên nhào vào một đống của ngon vật lạ.
Ngay chính hỗn độn lôi vân cũng không nghĩ đến chuyện này. Nó thân là thiên phạt, thế nào lại bị xem như đồ ăn... Mà dáng ăn cấu xé nó lại quá kinh khủng, chọc cho đám mây nọ sợ phát khiếp.
Hỗn độn lôi vân gặp phải kẻ độ kiếp như thế này thực sự cũng thúc thủ vô sách, chỉ có thể tản mát một cách điên cuồng hòng chạy trốn.
Nhưng Hỗn độn Hạt giống không khác gì quỷ chết đói, sao có thể để sổng con mồi. Nó một mạch hùng hổ đuổi theo cắn nuốt lôi vân, khiến Tịch Thiên Dạ cũng kinh hãi trợn mắt há mồm.
Sau cùng, hỗn độn lôi vân bị Hạt giống ăn đến hơn nửa mới thoát được ma trảo, tiêu tan giữa tinh không. Hạt giống liền bất động hoàn toàn yên tĩnh. Quyền khống chế hỗn đôn Nguyên Anh lại trở về tay của Tịch Thiên Dạ.
Tịch Thiên Dạ khẽ nheo mắt, tựa như suy tư điều gì đó.
Chuyện vừa rồi khiến hẳn có vẻ khó chịu. Nguyên Anh do chính mình luyện ra lại bị Hỗn Độn Hạt Giống khống chế.
Cũng bởi tu vi của hẳn quá thấp, nếu không loại chuyện này làm sao xảy ra được.
Hỗn độn Nguyên Anh hồi thân, từ bên trong cối hư không vô tận phóng ra hào quang. Lưỡng ánh sáng này bao phủ quanh người Tịch Thiên Dạ, khiến thể xác hẳn không ngừng biến hóa tăng cường. Chỉ có một điều khiến Tịch Thiên Dạ vẫn phải lấn cấn: Những lưỡng cửu thải hào quang ấy bắt nguồn từ pháp tắc của Thái Hoang thế giới chứ không phải hỗn độn pháp tắc.
Trong mắt Tịch Thiên Dạ hiện ra vẻ thất vọng. Vốn tưởng thân thể có thể hấp thu một chút lực đạo của hỗn độn bản nguyên nhắm cường hóa thẳng đến một cấp độ cao hơn, giờ xem ra còn phải tính toán nhiều nữa. Hỗn độn pháp tắc hóa ra còn dính cả vào phúc phận, ném cho Thái Hoang thế giới pháp tắc chỉ linh tới ban cho.
Hắn là vừa rồi các ăn tươi nuốt sống của Hỗn độn hạt giống chọc giận hỗn độn pháp tắc, thành ra nó mới cố ý chơi hắn như vậy.
Tịch Thiên Dạ ngẫm nghĩ, trong lòng có chút bực mình.
Có điều, chúc phúc của pháp tắc chỉ linh từ Thái Hoang thế giới cũng rất phi phàm. Lưỡng cửu thải hào quang kia hoàn toàn khác biệt so với màn độ kiếp của những Thánh giả khác. Thậm chí nó có vẻ tiệm cận với một dạng năng lượng đặc thù nào đó của thế giới bản nguyên, số lượng cũng nhiều nên vừa đủ thỏa mãn Tịch Thiên Dạ.
Thân thể của hắn giờ như một khối bọt biển, điên cưỡng hấp thu cửu thải hào quang. Thể xác liên tục biến đổi và cường hóa.
Cho tới khi luồng hào quang biến mất, cả người Tịch Thiên Dạ tỏa ra kim quang sáng chói mắt. Hiện giờ hẳn chỉ cần dùng sức mạnh thể chất e là cũng đủ để giao phong với cường giả cảnh giới Đại Thánh hoang.
"A? Hư không ma bảo sơ cấp do Thủy Ma tộc tạo ra ở Thiên Lan di tích đã bị kích hoạt rồi”.
Không cần nghĩ quá lâu, Tịch Thiên Dạ liền khẳng định là tác phẩm của Lam Mị.