Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 547: Tứ Thúc Cũng Rất Mạnh




Là thống lĩnh tam quân, danh vọng của Chúc Hoành Tiêu tự nhiên là rất cao, toàn bộ sinh linh Hắc Bạch thần thành đều vô cùng sùng kính hắn, có vài người thậm chí còn trực tiếp cung kính quỳ xuống.

Một đám cường giả bí ẩn xâm lấn Hắc Bạch thần 'thành, ngay cả cường giả cực hạn của Hắc Bạch thần thành cũng bị ngược đãi, lực lượng khủng bố như vậy thật sự là làm người hoảng sợ.

Ở thời điểm này, một nhân vật mạnh mẽ hùng hồn đứng ra, lập tức có thể ổn định lòng người.

"Các hạ, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng”

Chúc Hoành Tiêu vừa xuất hiện liền đi thẳng đến chỗ mẫu thân Thải Thận Nhi, hiển nhiên hẳn xuất hiện là để cứu viện Hắc Đồng thánh quân.

Nếu hắn không phải thống soái tam quân của Hắc Bạch thần thành thì hắn không thể tuỳ tiện ra khỏi Thiên Không thành.

Mẫu thân Thải Thận Nhi liếc mắt lườm Chúc Hoành Tiêu, căn bản là không thèm để ý tới hẳn, tiếp tục giày vò Hắc Đồng thánh quân.

Sắc mặt Chúc Hoành Tiêu ngưng trọng, mang theo mây lửa thao thiên cuốn tới, hoang khí trong cơ thế đã thôi động đến cực hạn, triệt để tiến vào trạng thái chiến đấu mạnh nhất.

Nữ nhân kia rất mạnh mẽ, hẳn không thể không cẩn thận.

Nhưng mà, trong lúc hắn đặt toàn bộ tính thần trên người mẫu thân Thải Thận Nhị, thì tại một phương hướng khác... Một thanh âm nhàn nhạt bỗng nhiên vang lên

"Cút về"

Cùng với sự xuất hiện của thanh âm kia, một bàn tay khổng lồ vô biên vô tận ngang trời mà qua, hung hăng chụp về phía Chúc Hoành Tiêu.

Chúc Hoành Tiêu giật mình, cảm giác nguy cơ mãnh liệt tràn ngập nội tâm, kinh nghiệm nhiều năm chinh chiến giúp hẳn làm ra lựa chọn chính xác nhất trong nhắt mắt, hẳn trực tiếp dừng lại, đồn khí xuống đan điền, ánh lửa sáng chói bao phủ thiên địa, lập tức thi triển quyền pháp mạnh nhất của mình, hung hăng đánh về phía bàn tay kia.

Mặc dù năng lực ứng biến của Chúc Hoành Tiêu đã hết sức chuẩn xác, nhưng hẳn vẫn bị đập bay ra ngoài, tựa như một ngôi sao băng ngược dòng, từ dưới đất bay lên trời, đụng trở lại Thiên Không thành.

Vẻn vẹn chỉ một bàn tay, thế mà lại khiến thống lĩnh tam quân của Hắc Bạch thần thành trực tiếp trở lại Thiên Không thành, đơn giản như ném bóng vậy.

Tại một góc khác có một tên tiều phu, mặt đầy râu quai nón ôm ngực mà đứng, dựa vào một cây trụ đá trong một tòa cung điện đổ nát.

Nhìn bề ngoài thì hẳn chỉ như một tên tiều phu bình thường, nhưng có ai ngờ một người có bề ngoài xấu xí như vậy lại có thể một tay đập bay thống soái tam quân của Hắc Bạch thần thành.

"Tứ thúc!"

Man Cổ Sơn khẽ thở ra, vị tiều phu trung niên kia chính là tứ thúc của hắn.

Trước khi hẳn ra đời, tứ thúc chính là Man Ma thản tộc có thiên phú mạnh nhất trong ngàn năm qua của cổ thôn.

Toàn bộ Hắc Bạch thần thành đều yên tĩnh, thống soái tam quân của bọn hắn lại bị người ta đập bay như thế, sau nửa ngày vẫn chưa thấy quay lại. Đám người kia... Đến cùng là mạnh bao nhiêu?

"Quá mạnh!"

Cố Khinh Yên rung động nói

Đại Thánh trên Nam Man đại lục cũng chỉ như vậy mà thôi.

Cố Vân cũng rất kinh hãi, dù ở nhân tộc Thiên Vực, Thánh Nhân cảnh đã có lực lượng như thế cũng tương đối hiếm thấy.

Linh Thiên Dụ, Linh Thiên Hùng và toàn bộ đám thiên tài thần mạch nhân tộc đều trợn tròn mắt.

Cái mà bọn hẳn vẫn gọi là thiên phú, trước mặt đám người kia đúng là không đáng liếc mắt.

Tại sao trong di tích Thiên Lan lại đột nhiên xuất hiện một nhóm người biến thái như thế

Dám khi dễ tiểu bảo bối nhà ta, chắc ngươi đã điên rồi”

Khóe môi mẫu thân Thải Thận Nhi vẫn ngậm lấy nụ cười, nàng duỗi ra một ngón tay thon dài như ngọc, ấn vào thiên linh huyệt của Hắc Đồng thánh quân, bắt linh hồn của hắn trong lòng bàn tay, tựa như nằm lấy một con quỷ hồn.

"Tha mạng, thần nữ đại nhân tha mạng”

Hắc Đồng thánh quân suýt chút nữa đã bị dọa đến hồn phi phách tán, không ngừng cầu xin tha thứ, linh hồn đều bị bắt lấy, chỉ cần nhẹ nhàng bóp một cái là hắn sẽ triệt để tử vong.

Hắc Đồng thánh quân đã triệt để lâm vào hoảng sợ, nơm nớp lo sợ, hận không thể quỳ xuống để xin tha.

"Đủ rồi!"

Tại cửu thiên, Hắc Bạch thành chủ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, thét dài một tiếng, khuôn mặt giận dữ, thanh âm cuồn cuộn như sấm.

Chỉ thấy trên đỉnh Hắc Bạch thần thành, bên trong Hắc Bạch thần cung, bỗng nhiên sáng lên hai đạo quang mang một đen một trắng.

Trắng thì thuần trắng, còn đen thì cực đen.

Lưỡng sắc quang mang bao phủ toàn bộ Hắc Bạch thần thành trong nháy mắt, hóa thành âm dương lưỡng nghỉ trận trên bầu trời, nhẹ nhàng xoay tròn.

Hắc Bạch thành chủ đảm chìm trong hắc bạch thần quang, tu vi và khí tức lập tức tăng vọt, cả người như triệt để thoát thai hoán cốt.

Hắn phất tay áo một cái liền đánh lão thôn trưởng vốn đang đánh ngang cơ với hẳn ra ngoài, sau đó hắn lóe lên liền biến mất tại chỗ, lúc hắn xuất hiện lần nữa thì đã tới trước mặt mẫu thân Thải Thận Nhị, hào quang trắng đen lập tức bao phủ, lại đánh bay mẫu thân Thải Thận Nhi ra ngoài.

Linh hồn của Hắc Đồng thánh quân cũng được hắc bạch thần quang bao lấy, mang đi trong nháy mắt.

"Hắc Bạch Lưỡng Nghỉ Thần Quang.”

Ánh mắt của mẫu thân Thải Thận Nhỉ ngưng trọng, nàng bằng lãnh nhìn Hắc Bạch thành chủ.

Tại thời đại thượng cổ, Thiên Lan thần tông từng có một vị Hắc Bạch thần quân, công pháp hẳn tu luyện chính là hắc bạch lưỡng nghỉ thần quang.

Thời điểm nàng vừa tới Hắc Bạch thần thành, liền chú ý tới bên trong Hắc Bạch thần cung trên trời có lưu lại khí tức thần linh.

Quả nhiên, nàng đoán không sai, toà Thần Cung kia hẳn là có liên quan tới Hắc Bạch thần quân trong truyền thuyết.

Lão thôn trưởng chậm rãi quay về, hai mắt cũng híp lại, hắc bạch thăn quang kia cường đại đến mức gần như không thể chống lại, tại Hắc Bạch thần thành, địa vị của Hắc Bạch thành chủ là không thể rung chuyển.

Đương nhiên, hắc bạch thần quang thuộc về Hắc Bạch thần cung, không thuộc về Hắc Bạch thành chủ.

Linh hồn trở lại, Hắc Đồng thánh quân đã sợ đến mức mặt không còn chút máu, trải qua loại cảm giác tuyệt vọng cùng thống khổ kia, hiện tại tỉnh thần hắn đã có chút sụp đố.

"Các vị xin nghe ta một lời, tất cả mọi người đều là hậu duệ của Thiên Lan thần tông, có quan hệ nhân quả không thể dứt bỏ, giữa chúng ta không cần có. tranh đấu sinh tử. Huống hồ hiện tại ma tộc xuất thế, vô cùng hung hãng ngang ngược, nếu chúng ta nội đấu thì chẳng phải là để ma tộc chế giễu sao?”

c này là lỗi của Hắc Đồng thánh quân, bổn thành chủ cũng mắc sai lầm, tại hạ xin nhận lỗi với các. vị, hy vọng có thể biến chiến tranh thành tơ lụa”

Hắc Bạch thành chủ hướng về phía tất cả mọi người mà hành lễ, không còn thái độ cao cao tại thượng lúc trước, có thể nói là tương đối thành khẩn cùng khiêm nhường.

"Một câu nhận lỗi liền muốn chúng ta bỏ qua việc này?"

Lão thôn trưởng dậm chân một cái rồi đến bên người Tịch Thiên Dạ, lạnh lùng nói.

"Có điều kiện gì các vị cứ việc nói, nếu như có thể làm được, bổn thành chủ sẽ không cự tuyệt”

Hắc Bạch thành chủ nghiêm nghị nói.

Làm thành chủ Hắc Bạch thần thành, hắn thật sự không muốn tiếp tục chiến tiếp, đám người kia quá mức mạnh mẽ, mặc dù chỉ có mấy trăm người, nhưng lực uy hiếp lại có thể ngang ngửa với ma tộc. Hiện tại Hắc Bạch thần thành không chịu nổi tình cảnh loạn trong giặc ngoài như vậy.

Lão thôn trưởng nghe vậy cười lạnh:

"Thôn chúng ta không có bất kỳ điều kiện gì, chỉ biết một đạo lý. Người không phạm ta ta không phạm người, người nếu phạm ta hoàn lại gấp trăm lần. Cái tên Linh Hắc Đồng kia, lấn Thần tử điện hạ lại khi dễ tiểu tôn nữ còn nhỏ tuổi của ta, áp bách đủ kiểu, tí đáng chết vạn lần."

"Các hạ, ta không thể để ngươi giết hắn."

Hắc Bạch thành chủ cau mày nói.