Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 510




Dù sao những thiên tài của Hắc Bạch thần thành kia thực sự quá bi3n thái, dù cho hai người bọn họ đã đột phá đến Thánh cảnh viên mãn mà vẫn không thể bước đến được một trăm vị trí đầu.

Bởi vậy có thể thấy được cường giả của Hắc Bạch thần thành nhiều cỡ nào, nội tình của họ dày cỡ nào.

"Sòng bạc các ngươi mở có cố định bàn hay không?" Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói

Nhân viên sòng bạc nghe thấy vậy sững sờ, cái gọi là cố định bàn chính là tỉ lệ đặt cược thay đổi dựa theo số tiền đặt cược trong các bàn, mặc kệ là có bao nhiêu tiền đặt vào cửa, tỉ lệ đặt cược có chênh lệch nhau đến cỡ nào, dù cho ai thẳng ai thua sòng bạc cũng chỉ chuyển tiền từ cửa này sang cửa kia chứ không bù thêm tiền nào cũng không kiểm thêm được đồng nào.

Đương nhiên, bọn hẳn có thể kiếm tiền từ phía thủ tục.

"Tự nhiên là có thể, nhưng nhất định phải có đầy đủ tiền cược đặt vào, chúng ta mới có thể mở bàn không cố định được."

Nhân viên công tác sòng bạc nói.

Nếu như không cố định cố định bàn cược thì số tiền đặt vào quá ít thì bọn họ cũng kiếm được rất ít tiền từ phí thủ tục, vậy căn bản không cần phải mở làm gì.

“Ngươi mở cho ta cửa Tịch Thiên Dạ đoạt giải quán quân, bàn cược không cố định.”

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, hắn không có hỏi tiền đánh bạc thấp nhất là bao nhiêu mà chỉ nhàn nhạt ném ra một khối bảo thạch tỏa ra lam quang sáng chói.

Viên bảo thạch kia to bằng nắm đấm người trưởng thành, tắn ra quang huy thần thánh, nó vừa xuất hiện đã khiến toàn bộ sòng bạc chiếu lên thần quang rạng rỡ.

Tất cả mọi người bị ánh sáng kia hấp dẫn nhìn sang, nhìn vẽphía viên bảo châu trong tay Tịch Thiên Dạ kia.


"Trời ạ, ta không nhìn nhầm chứ? Thần châu! Đấy là Thần châu trong truyền thuyết, nó ẩn chứa nguyên lực thần linh thuần khiết!"

"Không thể nào, hắn là ta đã gặp ảo giác a, đó là thần châu mà thần linh ngưng tụ ra từ nguyên lực thuần khiết a"

"Lại có người đạt được bảo vật như thế, cho dù ở thời đại thượng cổ cũng không có mấy thần linh nguyện ý dùng nguyên lực ngưng tụ ra thần châu đi.”

"Thiếu niên kia không phải là Tịch Thiên Dạ của Nam Man đại lục sao? Hẳn lại đem Nguyên Lực thần châu ra làm gì, chắng lẽ lại chuẩn bị đánh bạc?"

Cơ hồ tất cả mọi ánh mắt đều hội tụ lên người Tịch Thiên Dạ, hoặc là nói đang nhìn kên viên Nguyên Lực thần châu kia.

Nguyên Lực thần châu chỉ tồn tại trong truyền thuyết, có thể nói nó còn thần bí hơn cả thần tàng chỉ khí nữa kia.

Thần Tàng chỉ khí bọn họ có thể tìm được một chút trong Thiên Lan di tích nhưng Nguyên Lực thần châu xưa nay chỉ nghe nói chứ chưa từng được gặp qua, nó chỉ xuất hiện trên những điển tịch hoặc truyền thuyết thời thượng cổ mà thôi.

Nhân viên công tác sòng bạc kinh ngạc nhìn sang Nguyên Lực thần châu trong tay Tịch Thiên Dạ, nửa ngày sau mới hồi phục tính thần, lấp ba lắp bắp nói:

"Xin các hạ chờ một lát, ta đi mời chủ sự đại nhân tới."

Nói xong hẳn chạy thẳng về phía trong của sòng bạc, Nguyên Lực thần châu lại hiện thế trong sòng bạc của bọn hẳn, đại sự bực này hẳn căn bản không có quyền làm chủ.

Nguyên Lực thần châu trong tay Tịch Thiên Dạ tự nhiên chính là viên thủy tinh mà hẳn đạt được ban thưởng sau khi vượt qua khảo hạch khó khăn nhất.

Nó tên là Bạch Ly thần châu, nghe nói nó được ngưng tụ từ nguyên lực một vị Thiên Lan thần nữ tỉ bí của Thiên Lan thần tông.


Lúc đó có hai viên, một lớn một nhỏ chia đều cho hắn và Lam Mị.

Bạch Ly thần châu khác với Bạch Ly châu.

Bên trong Bạch Ly châu chỉ có một tia năng lượng cùng khí tức của thần linh, là loại khoáng thạch được tạo thành từ lực lượng thăn linh bị khuếch tán ra.

Nhưng Bạch Ly thần châu thì khác, bên trong nó chứa đựng nguyên lực tỉnh khiết nhất của Thiên Lan thần nữ.

Mặc dù chỉ có một ít nhưng nó lại là lực lượng thuộc về thần linh chân chính.

Nếu không phải muốn góp tiền đánh bạc thì Tịch Thiên Dạ căn bản không lấy ra vật này, bởi vì nó có tác dụng không nhỏ với hắn.

Nguyên Lực thần châu xuất hiện đã gây lên rất nhiều sự chú ý, rất nhiều cao tầng của toàn bộ thế lực của Hảc Bạch thần thành nhìn sang.

Chỉ có cao tầng chân chính của Hắc Bạch thần thành mới hiểu được, một viên Nguyên Lực thần châu là vô giá với bọn họ.

Không ít người trong sòng bạc tiến đến, ý đồ muốn giao lưu với Tịch Thiên Dạ, nhưng họ còn chưa bước đến bên người hẳn đã bị lượng lớn hộ vệ đấy ra, cách lý những người đó, không cho phép bọn hẳn tới gần Tịch Thiên Dạ.

Rất nhanh, một người có vóc dáng to lớn, mũi ưng, ngũ quan đoan chính tiến tới bắt chuyện.

"Tịch Thiên Dạ các hạ, bản nhân tên Tước Hoài Âm, là chủ sự đương nhiệm của sòng bạc.”


Người trung niên kia vừa ra đã tự giới thiệu mình.

Hắn gọi thắng tục danh của Tịch Thiên Dạ hiển nhiên có ýkhông cố ky thân phận của hắn.

Người dự thi tự mình đến đây đánh bạc là sự tình tương đối mẫn cảm.

Dù sao không ai biết được ngươi có vì đánh bạc mà làm bộ trong trận đấu hay không, loại chuyện này không phải chưa từng xảy ra.

Nhưng sòng bạc cũng không thể ngăn cản người dự thi đến đây được.

Bởi vì rất nhiều người dự thi không tự mình đến đây mà chỉ sai người đến để đặt cược nên ngươi căn bản không thể ngăn cản được.

Tịch Thiên Dạ nhìn người chủ sự kia một chút, người chủ sự sòng bạc này là người của Huyết Tỉnh Qúy Tước tộc.

"Tịch Thiên Dạ các hạ, ngươi xác định muốn đem Nguyên Lực thần châu ra xem như tiền đánh bạc để mở ra bàn cược không cố định?"

Tước Hoài Âm hỏi, đôi mắt nhìn chấm chấm vào Tịch Thiên Dạ phảng phất như một con chim ưng đang tình mồi vậy.

Tịch Thiên Dạ còn chưa kịp trả lời thì một đạo thanh âm đã vang lên:

"Tịch huynh, đừng đáp ứng hắn."

Chỉ thấy bên ngoài cổng sòng bạc có một đám người vội vàng chạy đến, đích thị là người của Lôi Thị Đế tộc, mà người căm đầu chính là Hằng Dương Đế Tử.

Khi biến được trong tay Tịch Thiên Dạ có Nguyên Lực thần châu, lại chuẩn bị cầm cố ở sòng bạc hẳn liền lập tức chạy đến đây.


"Người nào? Người không có phận sự không được phép đi vào.”

Tước Hoài Âm nhìn thấy đoàn người của Hằng Dương Đế Tử đi đến, ánh mắt lạnh léo, chuẩn bị phất tay đuổi mấy người này ra.

"Ngươi dám! Một kẻ chủ sự của sòng bạc mà lại dám làm như vậy? Liên Minh Nam Man chúng ta chính là tân khách thượng đắng của Hắc Bạch thần thành, chẳng lẽ ngay cả tư cách ra vào sòng bạc cũng không có?”

Một lão già đi ra từ trong đám người, đi đến trước Hãng Dương Đế Tử, tắn mát ra khí tức cực kỳ cường đại, đôi mắt hổ trừng lớn một cái.

Qủa nhiên, những hộ vệ kia nghe thấy vậy đều có chút do dự.

Bọn hẳn không quan tâm đ ến tu vi của lão già kia, trong Hắc Bạch thần thành này, tu vi của những tu sĩ Nam Man đại lục kia căn bản không đáng nhắc đến.

Cái bọn hắn quan tâm chính là địa vị đặc thù của Nam Man liên minh trong Hắc Bạch thần thành.

Hắc Bạch thần thành đã giao lưu với Nam Man đại lục được mấy vạn năm, làm việc đôi bên đều có lợi, nếu không có chỉ thịchính xác đến từ thượng tầng thì không ai dám tùy tiện khiêu khích mối quan hệ đó.

"Hằng Dương Đế Tử, mặc dù ngươi là khách quý của Hắc Bạch thần thành nhưng nếu ngươi đến đây làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của sòng bạc chúng ta thì cũng không ổn đâu.”

Biểu lộ Tước Hoài Âm có chút khó coi nói.

Hằng Dương Đế Tử bước nhanh lên phía trước, phong độ nhẹ nhàng nói:

"Lời này của chủ sự cũng không phải, Tịch Thiên Dạchính là người trong liên minh Nam Man chúng ta, hắn không biết rõ tình huống nên đã làm ra một sự tình ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân, liên minh Nam Man chúng ta đương nhiên có nghĩa vụ cùng trách nghiệm nhắc nhở hẳn, tránh cho hẳn bị tổn hại.”

Đang lúc nói chuyện, Hãng Dương Đế Tử đi đến bên người Tịch Thiên Dạ nhỏ giọng nói:

"Tịch Thiên Dạ, tuyệt đối không được căm cố Nguyên Lực Thần Châu cho sòng bạc, vật này không thể coi thường, nó vượt qua cả tưởng tượng của ngươi."