Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 508




Hằng Dương đế tử mới đi ra từ trong không gian đấu chiến với biểu lộ nghiêm trọng, ánh mắt nhìn sang Tịch Thiên Dạ cực phức tạp, thậm chí còn có chút kiêng kị cùng lo lắng nhàn nhạt

Hắn tự nhận rằng ở trong Nam Man đại lục không có bất kỳ người nào có thiên phú so sánh được với hắn nhưng khi Tịch Thiên Dạ xuất hiện lại triệt để đả bại lòng tin của hắn.

Năm đó, vị đế tử đứng đầu của Lôi thị đế tộc trước đầu đột phá lên Đại Thánh cũng không có bi3n thái như Tịch Thiên Dạ.

Ngắn ngủi chỉ thời gian mấy tháng mà Tịch Thiên Dạ đã trưởng thành đến cấp độ như thế, khiến người khác ăn không ngon ngủ không yên.

Lâm Anh Hán cùng mấy tên đệ tử của Kiếm Đế cung nhìn sang Tịch Thiên Dạ trợn tròn đôi mắt, bọn hẳn năm mộng cũng không nghĩ ra tại sao Tịch Thiên Dạ lại cường đại đến tình trạng như thế.

Cho dù một số cường giả thế hệ trước của Kiếm Đế cung bọn họ cũng không có cường đại được như Tịch Thiên Dạ.

Trong số bọn họ, ánh mắt của Hướng Thiên Huân là phức tạp nhất, nguyên bản nàng cho rằng mình bái nhập danh môn sẽ tiến triển cực lớn, sẽ thu nhỏ khoảng cách giữa nàng với Tịch Thiên Dạ.

Nhưng lần gặp mặt này Tịch Thiên Dạ vẫn cường đại đến mức khiến cho nàng cảm thấy tuyệt vọng. Dù cho sư phụ mình sợ rằng cũng không cường đại được như Tịch Thiên Dạ.

Thời gian mười ngày thoáng cái đã qua, tất cả những cuộc chiến trong không gian đấu chiến đều kết thúc, trong không gian thứ bảy cũng không có cái gì ngoài ý muốn, người cuối cùng vẫn là Tịch Thiên Dạ.

Đương nhiên, giai đoạn đầu tiên của đấu chiến đại hội đã kết thúc nhưng giai đoạn thứ hai cũng vừa mới bắt đầu.

Giai đoạn thứ hai là cuộc thi xếp hạng để tìm ra mười thứ hạng đầu trong thế hệ trẻ tuổi của Hắc Bạch thần thành.

Phàm là người dự thi xếp hạng trước một ngàn rong không gian đấu chiến đều có tư cách để tham gia giai đoạn hai của cuộc thi để quyết định ra thứ hạng của mình.


Chỉ còn một ngàn người vậy có nghĩa là giai đoạn thứ nhất đã đào thải ra hơn chín vạn người.

Bất quá Tịch Thiên Dạ căn bản không cần tham gia cuộc thi xếp hạng rườm rà bởi vì tất cả những người đứng đầu trong không gian đấu chiến sẽ tự động được xếp vào ba mươi hai vị trí đầu trong cuộc thi xếp hạng.

Những cuộc thi xếp hạng rườm rà cũng không cần phải tham dự nữa mà chỉ căn chuẩn bị cho chiến đấu trong top 32 là được.

Cố Khinh Yên với Cố Vân thì ngược lại, bởi vì hai nàng nằm trong danh sách một ngàn người đứng đầu trong không gian đấu chiến nên phải chuẩn bị cho giai đoạn tranh tài thứ hai.

Tịch Thiên Dạ mang theo hai người đi vào một gian phòng có tia sáng lờ mờ, lấy Hàn Phách Cực Quang tráo ra triệt để ngăn cách ba người với ngoại giới.

Cố Khinh Yên cùng Cố Vân đều nhìn sang Tịch Thiên Dạ bằng ánh mắt nghĩ ngờ, không rõ lắm hẳn muốn làm gì

"Tu luyện. Với tu vi hiện tại của các ngươi căn bản không có thành tích gì tốt trong cuộc thi xếp hạng này."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Cố Khinh Yên cùng Cố Vân nghe thấy vậy cười khổ, mặc dù hai người bọn họ đều là tu sĩ Thánh cảnh thượng vị, mặc dù cho thiên phú có cao hơn, có truyền thừa bất phàm nhưng so sánh với những cường giả trong Hắc Bạch thần thành kia thì vẫn còn kém rất xa.

Các nàng không có tu vi mạnh nên rất khó đạt được thành tích gì tốt trong cuộc thi xếp hạng này,

“Có lẽ là không kịp.” Cố Khinh Yên hơi nhíu mày nói.

Bây giờ cách cuộc thi xếp hạng còn có một ngày, tại muốn tu luyện cũng chẳng mang được lợi ích gì quá lớn cả.


"Ta có biện pháp giúp các ngươi đột phá lên Thánh cánh viên mãn, lập tức đi chuẩn bị đi."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Cố Khinh Yên cùng Cố Vân nghe thấy vậy sáng mắt lên, ngoài ý muốn nhìn sang Tịch Thiên Dạ.

Chỉ với thời gian một ngày có thể giúp các nàng đột phá lên Thánh cảnh viên mãn... Tịch Thiên Dạ lại có khả năng như thế??

Đổi thành người khác mà nói câu đấy các nàng căn bản không tin nhưng người nói lại là Tịch Thiên Dạ thì khác.

Hầu như không có chút do dự nào, hai người lập tức khoanh chân ngồi xuống đất trông mong nhìn sang Tịch Thiên Dạ.

Tịch Thiên Dạ cũng khoanh chân ngồi xuống trước mặt hai người, hai tay kết thành một pháp ấn. Sau một khắc, một cỗ năng lượng tỉnh khiết trào ra từ trong người hắn, sau đó nó như thủy triều chảy về hướng Cố Khinh Yên với Cố Vân.

Thần tàng chỉ khí.

Con ngươi Cố Vân cùng Cố Khinh Yên co rụt lại, trong khoảng khắc đó hai nàng đã nhận ra đó là thần tàng chỉ khí trong truyền thuyết, mà lại còn là thần tàng chỉ khí cực kỳ tỉnh thuần.

Các nàng cũng không ngờ được rằng Tịch Thiên Dạ lại đưa thần tàng chỉ khí trân quý như vậy, có thể xưng là tuyệt thế vô song cho các nàng.

Mà không phải nói người bình thường không có cách nào cất giữ thần tàng chỉ khí mà chỉ có thần linh mới có biện pháp thu thập cùng bảo quản nó sao?


Thần tàng chỉ khí tính thuần mà đậm đặc chảy cuồn cuộn vào cơ thể hai người, họ căn bản không kịp suy nghĩ nhiều đã bị năng lượng tỉnh thuần đó cuốn vào trạng thái tu luyện.

Thần tàng chỉ khí mà Tịch Thiên Dạ thi triển bí thuật Thôn Phệ Tinh Không để đoạt lại đã không còn mấy, đến chín thành chín được hắn sử dụng để ngưng tụ kim đan thứ hai rồi, chỉ còn một chút xíu như vậy không có bất kỳ ý nghĩa nào với hẳn nữa.

Ngược lại, nếu đưa chút đó cho Cố Vân cùng Cố Khinh Yên lại có thể giúp tu vi hai nàng tăng lên một cái cấp độ khác.

Thần tàng chỉ khí cuồn cuộn không ngừng tràn vào thể nội hai người hóa thành hoang khí thiên địa tỉnh thuần nhất, không ngừng đề cao tu vi.

Sau năm giờ, hai cỗ uy áp kinh người tản ra, không ngừng càn quét trong phòng.

Mỗi một khí tức đều kinh người đến cực điểm, còn mạnh hơn cả Tà Uyên Hậu trước đây.

Cũng may Tịch Thiên Dạ sử dụng Hàn Phách Cực Quang tráo bao phủ lấy hai người, nếu như những năng lượng kia mà tiết ra ngoài sẽ khiến gian phòng sụp đổ trong nháy mắt

Sưu!

Cố Khinh Yên dần dần thức tỉnh, một đôi mắt mỹ lệ mở ra, trong suốt như pha lê, hai đạo quang mang sáng chói b ắn ra từ đó, tựa như hai tia chớp xẹt qua bầu trời đen.

Ngay sau đó Cố Vân cũng chậm rãi thức tỉnh, bất quá nàng yên tĩnh hơn nhiều so với Cố Khinh Yên, không có khí thế quá mức sắc bén, cả người tản ra khí tức nhu hòa cùng tĩnh mịch.

Đương nhiên năng lượng trong cơ thể nàng cũng rất cường đại, không có tý chênh lệch nào với Cố Khinh Yên.

Hai nữ đều là Thiên Tôn nên có khác biệt rất lớn với Thánh nhân phổ thông.

Các nàng mặc dù đã đột phá lên Thánh cảnh viên mãn, nhưng nếu bàn về tu vi thâm hậu chỉ sợ có thể so với Ngân Nhạc Anh của Ngân Sí thần tộc, thậm chí còn có cảm giác mạnh hơn.

Ánh mắt hai nữ trong như nước, nhìn sang Tịch Thiên Dạ, thần tàng chỉ khí là năng lượng thiên địa bản nguyên nhất, chẳng những có thể đề cao tu vi mà mấu chốt nhất là nó có thể cải biến thể chất của hai người, khiến họ thoát thai hoàn cốt, giúp tiềm năng của bản thần càng mạnh hơn, trợ giúp cho việc đột phá bình cảnh sau này.


Bảo vật như thế mà Tịch Thiên Dạ lại nguyện ý mang ra chia sẻ cho các nàng.

"Cảm ơn." Cố Khinh Yên không nghĩ ra được câu nào khác, có chút mất tự nhiên nói.

Cố Vân thì lớn gan hơn một chút, thế mà trực tiếp đứng dậy hôn một cái lên mặt Tịch Thiên Dạ.

Hành vi lớn mật như thế làm Tịch Thiên Dạ cũng hơi sững sờ chưa kịp tránh né. Kết quả là trên mặt của hắn có thêm một dấu son môi rất bắt mắt.

Cố Khinh Yên cũng trợn mắt há mồm, không ngờ rằng bình thường Cố Vân vẫn ôn nhu, điềm tĩnh như nước lại có một mặt lớn mật như thế.

"Không biết liêm sỉ.”

Cố Khinh Yên liếc mắt, có chút khinh bỉ liếc xéo lấy Cố Vân.

Cố Vân căn bản không để ý tới Cố Khinh Yên, chỉ là đưa ánh mắt nhìn sang một bên, không dám đối diện với Tịch Thiên Dạ

“Khụ khụ...”

Tịch Thiên Dạ ho khan hai tiếng, đưa tay lên lau đấu son môi trên mặt, ra vẻ đạm mạc nói:

"Nhanh đi tham gia cuộc thí xếp hạng đi."

Giai đoạn hai, cuộc thi xếp hạng của Thôi Xán Chỉ Tinh đã bắt đầu tổ chức.

Dù cho đã đào thải được mười vạn người trong cuộc tranh tài thứ nhất nhưng số người dự thi vẫn lên đến một vạn người.

Cho nên cuộc thi xếp hạng là một quá trình tương đổi rườm rà.