Hư ảnh Tổ Thần trên bầu trời lộ vẻ uy nghiêm, toàn bộ thiên địa cũng rung lên nhè nhẹ, mặc dù không có bất kỳ lực lượng gì, chỉ vẻn vẹn là một sợi khí tức nhưng có thể khiến cho chúng sinh phải thần phục.
“Huyết mạch Tổ Thần!"
“Trời ơi, Chúc Diễm Tâm vậy mà thức tỉnh huyết mạch Tổ Thần.
"Kim Diễm Linh tộc xuất hiện tộc nhân thức tỉnh huyết mạch Tổ Thần, tộc này nhất định sẽ rất hưng thịnh”.
Tịch Thiên Dạ chỉ hơi cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng toàn bộ sinh linh trong Hắc Bạch Thần Thành thì hoàn toàn khiếp sợ,
Chỉ có bọn hẳn mới rõ ràng nhất, huyết mạch Tổ Thần mang ý nghĩa như thế nào.
Ở Hắc Bạch Thần Thành, sinh linh có thể thức tỉnh huyết mạch Thăn linh tương đối nhiều, nhưng sinh linh có thể thức tỉnh huyết mạch Tổ Thần thì vạn năm cũng không xuất hiện một vị, điều này thực sự rất hiếm thấy, so với Thiên Tôn vạn năm không xuất thế ở đại lục Nam Man lại càng thêm thưa thớt.
Trong lịch sử di tích Thiên Lan, từng thời đại qua đi, nhưng lác đác không có mấy người thừa kế huyết mạch Tổ Thần, vạn năm qua lại càng không có một ai.
Ai cũng không ngờ Chúc Diễm Tâm muốn liều mạng đến cùng, lại nhờ đó thức tỉnh huyết mạch Tổ Thần.
Toàn bộ không gian quan chiến, toàn bộ Hắc Bạch Thần Thành... Trong nháy mắt triệt để oanh động
Nhất là những tộc nhân Kim Diễm Linh tộc, ai nấy đều trở nên điên cuồng, cao giọng gào thét, trong đôi mắt tràn đầy hưng phấn cùng xúc động.
Hiển nhiên tộc nhân Kim Diễm Linh tộc cũng không hề hay biết việc này, không hề biết trong bộ tộc bọn hẳn lại có một vị thức tỉnh huyết mạch Tổ Thần.
Hắc Bạch Thần Thành cũng từng xuất hiện người thừa kế huyết mạch Tổ Thần, nhưng phần lớn đều là ở Nhân tộc.
Bởi vì ở thời thượng cổ thần thoại, nhân tộc tu thành Tổ Thần là nhiều nhất, huyết mạch khuếch tán phổ biến nhất.
Còn Kim Diễm Linh tộc, mặc dù cũng đã từng xuất hiện Tổ Thần, nhưng căn bản là không cách nào so sánh với nhân tộc.
Kim Diễm Linh tộc xuất hiện người thừa kế huyết mạch Tổ Thần gần đây nhất, đã là hơn trăm vạn năm trước.
Bởi vậy có thể thấy rõ, trong Kim Diễm Linh tộc, người thừa kế huyết mạch Tổ Thần là hiếm hoi trân quý đến cỡ nào.
Cả Hắc Bạch Thần Thành đều rơi vào bầu không khí cuồng nhiệt, nhưng không phải tất cả mọi sinh linh đều vui vẻ hào hứng.
"Đại thế đã đến, anh kiệt xuất hiện, báo hiếu thời buổi loạn thế... là di tích Thiên Lan sắp phát sinh tai nạn to lớn."
Một tiếng thở dài nặng nề vang lên từ sâu trong Thiên Không Thành, âm thanh bồi hồi thật lâu không dứt, nhưng không có một ai có thể nghe thấy.
Trong Thần điện của Man Ma Thản Tộc, ánh mắt Man Gổ Sơn như nhìn xuyên qua hư không, thô kệch nhếch miệng cười một tiếng:
“Chủ nhân không hổ là chủ nhân, là Thần tử Thiên Lan Thần Tông duy nhất trong ức vạn năm qua, huyết mạch Tổ Thần thì như thế nào? Đứng trước mặt chủ nhân chẳng qua là ánh sáng đom đóm mà thôi, sao có thể so cùng ánh trăng."
Đứng bên cạnh Man Cổ Sơn là một lão giả cũng có thân hình khôi ngô cao lớn, hân đứng ở im một chỗ, lại như một tòa thượng cổ Ma Sơn nguy nga, khiến cho người ta có một loại cảm giác không cách nào vượt qua, cũng không cách nào ngước nhìn. Chỉ là lúc này nét mặt của hắn rất nghiêm túc, trong đôi mắt tràn đầy ngưng trọng.
"Trước có Thần mạch nhân tộc Linh Thiên Dụ thức tỉnh huyết mạch Tổ Thần, lại có huyết mạch hoàng tộc của Long Nhân Tộc cùng Man Ma Thản Tộc trở về, bây giờ Kim Diễm Linh tộc cũng có người thức tỉnh huyết mạch Tổ Thần... Thậm chí, ngay cả Thiên Lan Thần tử đã vài vạn năm chưa từng xuất hiện, thế mà cũng đã xuất thế.
Có thể nói đây là một đại thịnh thế vạn cố mới có, hưng thịnh tới cực điểm.
Nhưng lão tộc trưởng Man Ma Thản Tộc lại không cảm thấy vui sướng chút nào, ngược lại hẳn đang rất sầu lo.
Đại thế hiện, mầm tai hoạ giấu, cực thịnh mà suy.
Thời đại thượng cổ thần thoại, cũng chính là ngay. ở thời điểm hưng thịnh nhất đột nhiên phát sinh biến cố mà đi về hướng diệt vong.
Trên quảng trường trước Thần điện, hết thảy người dự thi đều trợn mắt hốc mồm nhìn Chúc Diễm Tâm.
Cho dù là Nghiêm Sùng Hi cũng không ngờ, Chúc Diễm Tâm đã thức tỉnh huyết mạch Tổ Thần.
Mà Ngân Nhạc Anh thì mắt trợn tròn, đứng tại chỗ nơm nớp lo sợ, hẳn thật sự bị cỗ uy áp trên bầu trời chấn nhiếp.
Những người dự thi khác cũng không kém hơn hắn bao nhiêu, ai nấy cũng bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, thân thể cứng ngắc, đối mặt với khí tức của huyết mạch Tổ Thần, một thân lực lượng của bọn hẳn lại không phát huy được năm thành.
Chúc Diễm Tâm như hóa thành một vị nữ thần hỏa diễm, hỏa diễm xông lên bầu trời, tóc dài đỏ rực tán loạn bay lượn, đôi mắt vàng óng như hai khỏa kim cương, phóng ra hào quang sáng chói.
Nàng đã dùng toàn lực, thậm chí không tiếc bạo lộ việc chính mình thức tỉnh huyết mạch Tổ Thần.
Nếu không phải nàng mới thức tỉnh vài ngày trước, thì làm sao Tịch Thiên Dạ có thể đáng nàng trọng thương? Nếu cho nàng một chút thời gian, tu luyện thành Hoàng cảnh cũng không thành vấn đề.
Nhưng bây giờ, nàng chỉ có thể liều mình chiến một trận cùng Tịch Thiên Dạ, thậm chí không có nắm chắc sẽ thẳng lợi.
Bởi vì khí tức trên người Tịch Thiên Dạ quá đáng sợ, cho tới bây giờ nàng chưa từng gặp qua, càng không có chút lòng tin thẳng lợi.
Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt nhìn Chúc Diễm Tâm, có thể nói trạng thái lúc này của nàng so với trước mạnh mẽ quá nhiều.
Nhưng thì tính sao?
Hắn mỉm cười, có Kim Đan cùng không có Kim Đan là hai khái niệm hoàn toàn khác.
“Cực Hạn Kim Diễm.”
Chúc Diễm Tâm ngưng tụ ra chiến ý mạnh nhất, ngưng tụ ra ý niệm Tổ Thần mạnh nhất, thiêu đốt huyết mạch Tổ Thần, nàng ngửa mặt lên trời thét dài, rồi hóa thành một kích mạnh nhất.
Cả bầu trời đều bị ngọn lửa màu vàng bao trùm, mây lửa lăn lộn trên không trung. Hư ảnh Tổ Thần khổng lồ kia cũng ngửa mặt lên trời ít gào, hung hăng nhào về phía trước.
Chúc Diễm Tâm hóa thành một con Kim Ô óng ánh, giương cánh mà bay, xẹt qua hư không, nhào về phía con mồi của mình.
Một khắc này, tất cả mọi người đều sinh ra ảo giác. Chỉ cần con thượng cổ Kim Ô kia vỗ cánh đập xuống một cái, toàn bộ cổ thành sẽ biến thành tro bụi Nghiêm Sùng HỈ rung động trong lòng, hẳn có thể, cảm nhận được sự tử vong từ trong một kích liều mạng của Chúc Diễm Tâm, nếu như hẳn là phải đối mặt, hắn không có bất kỳ lòng tin nào có thể sống sót Cùng là tu sĩ Thánh Vương cảnh, nhưng sau khi Chúc Diễm Tâm thức tỉnh huyết mạch Tổ Thần, thế mà mạnh mẽ đến mức độ này.
Một vài người dự thi có tu vi thấp sợ đến nắm rạp trên mặt đất, cả người run lẩy bẩy, e sợ bị chính mình cũng bị cuốn vào, tai bay vạ gió.
Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng, đưa mắt nhìn Chúc Diễm Tâm thiêu đốt huyết mạch Tổ Thần để đánh ra một kích mạnh nhất, hắn mỉm cười.
Hỏa diễm?
Huyết mạch Tổ Thần?
Hắn cười nhạt một tiếng, Tổ Thần chẳng qua cũng chỉ tương đương với tu sĩ Đại Thừa kỳ ở tụ tiên giới mà thôi, nhưng Ngũ Hành Linh Thể của hẳn, dù là tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng không nhất định có thế tu thành.
Chỉ thấy trên người hẳn cũng dấy lên hỏa diễm, Ngũ Hành Linh Thể vận chuyển, tương sinh tương khắc, trong nháy mắt đã chuyển hóa từ Ngũ Hành Linh Thể thành Linh Thể hệ Hỏa thuần túy nhất, cả người hẳn như tắm gội trong biển lửa, hỏa diễm lượn lờ bồi hồi chung quanh.
Cực Hạn Kim Diễm của Chúc Diễm Tâm chạm vào hỏa diễm trên người hẳn, như đầu gặp lửa, trực tiếp bị ngọn lửa trên người Tịch Thiên Dạ k1ch thích, bùng cháy càng thêm dữ dội, càng thêm mãnh liệt. Chỉ là Cực Hạn Kim Diễm lại chuyển hóa thành hỏa diễm của Tịch Thiên Dạ
Thế là xuất hiện một màn thần kỳ, hỏa diễm thiêu đốt hỏa diễm, hỏa diễm trên người Tịch Thiên Dạ không ngừng mở rộng, ban đầu từ một vòng rất nhỏ trở nên càng lúc càng lớn.
Còn Cực Hạn Kim Diễm của Chúc Diễm Tâm thì càng ngày càng nhỏ, lại theo một vòng lớn từ từ thu nhỏ lại.