Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 493




Những người dự thi núp trong bóng tối run lấy bẩy, khí tức của hình chiếu thần linh quá mức đáng sợ, tu vi Thánh cảnh cũng không chịu nối.

Không nói những người dự thi kia, ngay cả khán giả cách một khoảng không gian mà thời điểm nhìn thấy hư ảnh thần linh khổng lồ kia cũng thấy một cỗ uy nghiêm không thể kháng cự.

Linh Nghiễm Hạ đứng ở cửu thiên như thần thánh.

điểm tỉnh diệu nhất của Bát Hoang Hàng Thần Quyền chính là có thể tìm ra một tia khí tức tiên tổ thần linh từ trong huyết mạch.

hư ảnh thần linh không lồ kia hiển nhiên là một cái bóng của thần linh tiên tổ Linh Nghiễm Hạ.

Thử hỏi, trước mặt hình chiếu thần linh uy nghiêm túc mục như thế có bao nhiêu người không e ngại, có thể mảy may không chịu ảnh hưởng.

Còn chưa chiến đấu mà khí thế liền bị áp chế, trong lòng khiếp đảm, mang ý nghĩa đã thua một nửa.

Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt đứng ở hư không, nhìn hình chiếu thần linh kia, biểu lộ đạm mạc như ban đầu.

trong mắt Linh Nghiễm Hạ lóe lên một vệt kinh ngạc, không ngờ Tịch Thiên Dạ đứng trước mặt hình chiếu thần linh mà vẫn có thể trấn định như thế.

Giả tượng!

Một người trẻ tuổi, hơn nữa lại chỉ có tu vi Thánh cảnh, không có khả năng bảo trì bình tĩnh trước mặt hình chiếu thần linh.

Tịch Thiên Dạ đang ra vẻ trấn định, có lẽ nội tâm. hắn đã xuất hiện sơ hở.

Nghĩ như vậy, khóe môi Linh Nghiễm Hạ câu lên một tia cười lạnh, hắn bỗng hét lớn một tiếng:


"Tịch Thiên Dạ, quỳ xuống cho ta."

Rít lên một tiếng, thanh âm như hồng chung.

hình chiếu thần linh sau lưng Linh Nghiễm Hạ hơi chấn động một chút, cũng gầm lên giận dữ, tựa thần linh quở trách, thiên địa khiển trách...

Thanh âm hóa thành từng vòng từng vòng gợn sóng, không ngừng chấn động bồi hồi trong trời đất

Những người dự thi cách không đủ xa dưới tiếng rít gào của thần linh kia, trong nháy mắt liền thất khiếu chảy máu, đầu váng mắt hoa.

Sau khi Linh Nghiễm Hạ hô lên thì trực tiếp bước ra một bước, rồi bỗng đánh một quyền về phía trước.

Hiển nhiên hắn chuẩn bị quấy nhiễu thần chí Tịch Thiên Dạ trước, sau đó lại đánh tan không cho Tịch Thiên Dạ bất cứ cơ hội nào.

Bát Hoang Hàng Thần Quyền kinh khủng tới cực điểm, tại thời điểm Linh Nghiễm Hạ vung ra một quyền, hư ảnh thần linh sau lưng hẳn cũng vung ra một quyền, quyền ảnh khổng lồ hung hăng vọt tới Tịch Thiên Dạ. Trong chốc lát, toàn bộ thiên địa giống như bị một quyền kia triệt để đánh nát.

Khuôn mặt Tịch Thiên Dạ không biểu tình, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc gì.

Mượn nhờ uy nghiêm của hình chiếu một tên thăn linh đã chết tới ảnh hưởng tinh thần hắn? Đơn giản là quá hài hước... Tịch Thiên Dạ khoanh tay, sau đó bỗng nhiên vỗ về phía trước, tay phải ở trên, tay trái ở dưới, rong chốc lát hóa thành thiên địa lưỡng cực, hoàn toàn tương phản, lại sinh sôi không ngừng.

Chỉ thấy trên bầu trời, thiên hoa loạn trụy, tiên quang lượn lờ, thần thánh trang nghiêm. Một vị thánh hiền đứng giữa hư không vô tận, trong mắt trách trời thương dân, hãn chậm rãi duỗi tay ra rồi hạ thấp xuống, trong chốc lát điềm lành tự sinh, hào quang đóa đóa.

Mặt đất tựa Tu La địa ngục, trong nháy mắt hóa thành huyết hải núi thây, một cái tay như có thể hủy diệt thiên địa, vươn ra từ trong huyết hải núi thây vô tận, sau đó hung hắng vỗ tới.

Một tay làm thần, một tay làm ma. Một cái ở trên cửu thiên, một cái tiềm ẩn thâm uyên.


Thần Ma thủ! Đây là lăn đầu Tịch Thiên Dạ thi triển.

Thần Ma thủ Chân chính, trên pháp lệnh cửu thiên, dưới giám thị u minh. Lên trời xuống đất, không chỗ không giết.

Oanh!

Hình chiếu thần linh khổng lồ mênh mông kia liền trực tiếp ầm ầm vỡ vụn, hóa thành hư vô, trước mặt Thần Ma thủ vô thượng uy nghiêm, nó giống như trăng trong nước, hoa trong kính, nhỏ bé như mây khói.

Nắm đấm của Linh Nghiễm Hạ hóa thành sương máu trước mặt thần thủ, tiêu tán không thấy. Ngay sau đó, nửa bên thân thể của hắn bị ma thủ đánh trúng, rồi cũng hóa thành hư vô trong nháy mắt.

Chỉ trong tích tắc, nhanh không thể tưởng tượng nổi.

Ông!

Năng lượng bảo hộ trong cơ thể Linh Nghiễm Hạ trực tiếp bị phát động, kéo hẳn lâm vào sâu trong hư không.

"Không!"

Linh Nghiễm Hạ lớn tiếng rít gào, chỉ còn lại nửa bên thân thể khiến hẳn dữ tợn kinh khủng.

Hắn nằm mơ cũng không ngờ mình sẽ bị Tịch Thiên Dạ đánh bại trong nháy mắt, hơn nữa còn là dưới tình huống hắn thi triển Bát Hoang Hàng Thần Quyền.

Hãn không cam tâm, bản thân sao có thể thua Tịch Thiên Dạ - một tên nhân tộc phố thông của Nam Man đại lục.


Hắn chính là đại thiên tài của thần mạch Nhân tộc, hẳn là Hoàng của nhân tộc không có lý do gì sẽ bại bởi Tịch Thiên Dạ.

Hơn nữa hẳn vẫn còn sức tái chiến, huyết mạch thần linh cường đại đủ để hẳn khôi phục trong khoảnh khắc, hẳn không tin Tịch Thiên Dạ có thể một mực thi triển công kích đáng sợ như vậy. Nhưng mà không có nếu như.

Thôi Xán Chỉ Tinh không phải liều chết chém giết, không có khả năng cho Linh Nghiễm Hạ cơ hội đánh cược lần cuối.

Một khi năng lượng bảo hộ bị phát động, liền mang ý nghĩa bị triệt để đào thải.

Vù!

thân thể giập nát của Linh Nghiễm Hạ bị kéo vào. sâu trong hư không, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.

cả thiên địa vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người rung động nhìn Tịch Thiên Dạ, trong mắt tràn đầy kinh sợ cùng hoảng hốt.

không Ai ngờ Linh Nghiễm Hạ lại bại trong tay Tịch Thiên Dạ, hơn nữa còn bại nhanh như thế, không có chút cơ hội lật bàn nào.

'Vên vẹn chỉ là một chiêu mà năng lượng bảo hộ liền bị kích phá và đào thải.

"Làm sao có thể!"

"Tịch Thiên Dạ làm sao làm được, thật sự quá mạnh!"

"Đơn giản là không thể tưởng tượng nổi, Linh Nghiễm Hạ thi triển Bát Hoang Hàng Thần Quyền có thể chiến đấu nhất thời nửa khắc cùng thánh hầu chân chính, làm sao có thể bị Tịch Thiên Dạ dễ dàng diệt sát trong giây lát được chứ."

"Chắc là giả rồi, sao ta có cảm giác họ đang diễn trò."

Trong không gian quan chiến, hơn trăm triệu sinh linh trợn mắt hốc mồm, một màn vừa rồi, quá mức không có đạo lý, ai cũng không ngờ được.

Linh Nghiễm Hạ Mạnh mẽ như vậy mà lại bị Tịch Thiên Dạ trong miểu sát trong nháy mắt.


Tu sĩ Nam Man đại lục mạnh như vậy?

Sắc mặt một số cao tầng của thần mạch nhân tộc tụ tập trong phòng xanh mét, tầm mắt thẳng tắp, biểu lộ so với ăn phải một đống cứt thì còn khó chịu hơn.

Sỉ nhục, đơn giản chính là sỉ nhục!

Một đám thần mạch nhân tộc hưng sư động chúng chạy đi hỏi tội, kết quả thủ lĩnh bị người ta miểu sát trong nháy mắt.

Trong Đấu Chiến cung có hơn trăm triệu người xem, một màn như thế đơn gián liền là chuyện cười lớn.

Sau khi Tịch Thiên Dạ chớp nhoáng gi ết chết Linh Nghiễm Hạ, toàn bộ đường đi đã triệt đế không có âm thanh, bảy tên thăn mạch nhân tộc còn lại đều không nói gì thêm.

Tất cả mọi người đều đứng thẳng bất động tại chỗ, không thể tin nhìn Tịch Thiên Dạ, nửa ngày đều chưa kịp phản ứng.

Tịch Thiên Dạ lại không để ý tới những người kia, thi triển Thần Ma thủ chân chính tiêu hao quá lớn, vẻn vẹn chỉ diệt một cái Linh Nghiễm Hạ tự nhiên không đủ.

Ánh mắt hắn nhìn về phía bảy người kia, trong. mất lóe lên ý cười sâm nhiên.

Bảy tên thanh niên thần mạch nhân tộc đừng hòng rời đi dù chỉ một người, trong mắt hắn những tên kia đều không phải là người mà chỉ là một đống điểm mà thôi.

bảy tên thần mạch nhân tộc kia thấy Tịch Thiên Dạ nhìn sang, toàn bộ đều theo bản năng khẽ run lên, trong lòng không kìm được dâng lên một tia hoảng hốt. Bọn hẳn thế mà đang sợ, sợ hãi kẻ mà họ vốn chỉ xem như con mồi.

“Củng tiến lên, ta không tin hẳn thật sự mạnh như vậy."

Một tên thần mạch nhân tộc rốt cục không chịu nổi không khí khẩn trương mà khủng hoảng kia, hẳn hét lớn một tiếng, dốc hết toàn lực đánh tới Tịch Thiên Dạ.

Sáu tên còn lại cũng đồn dập gầm thét, căn bản không thèm để ý cái gì mà lấy nhiều thắng ít.

Hiện tại bọn hẳn chỉ muốn đánh bại Tịch Thiên Dạ triệt triệt để để đánh bại hẳn, mặc kệ là dùng phương thức gì.