Mỗi một vị Thánh Tổ dù là ở thời đại thần thoại thượng cổ cũng đều là cực phách một phương, gần như có thể một tay che trời
Đế cảnh và Tổ cảnh ở trên đại lục Nam Man còn không có, huống chỉ nói gì đến Thánh Tổ hư vô mờ mịt kia.
Một cái trống trận làm từ da và xương cốt của Thánh Tổ, nghe vậy thôi thì đã không cần thắc mắc về uy năng của nó, tuyệt đối sẽ không yếu hơn tượng thần thủy tổ của Thạch Nghĩ tộc, chưa kể Ma Da Chiến Cổ còn được luyện chế từ một phần của Ma Thánh Tổ hàng thật giá thật, uy năng ẩn chứa trên đó vẫn như cũ, có thể áp chế tượng thần thủy tổ.
Một bức tượng thăn thủy tổ bị áp chế, lực lượng trấn áp vốn bằng bạc trong thiên địa đột nhiên mất đi một bộ phận, áp lực đè lên nhóm người Tịch Thiên Dạ liền nhẹ hơn, bắt đúng thời cơ, Tịch Thiên Dạ ôm mấy người Cố Vân phóng thắng lên trời, tránh được dây xích bằng vàng của Thạch Nghĩ Hoàng trong nháy mắt.
"Khốn kiếp!
Thạch Nghĩ Hoàng không ngờ rằng con vịt đã bị nấu chín mà còn bay được, dưới cơn thịnh nộ trong lòng liền đập mạnh quyền trượng hoàng tộc xuống đất, lập tức quang mang của năm bức tượng thần thủy tổ rực rỡ lên, tẳn ra vô tận thần uy, hướng về phía Tịch Thiên Dạ.
Nhưng một cảnh không ai nghĩ đến xuất hiện, ngay khi năm bức tượng thần kia vừa mới phóng ra thần uy liền bị đánh tan trong nháy mắt.
Trên trời lại xuất hiện năm đạo ma ảnh, mỗi một cái đều không đồng nhất, có cái giống quái thú tiền sử, có thì như Ma Thần, cái thì chỉ có một chân, cái lại là một ngón tay.
Nhưng đều không ngoại lệ, năm đạo ma ảnh đều tỏa ra khí tức vô cùng đáng sợ, trực tiếp trấn áp năm bức tượng thần từ trên không xuống sâu trong lòng đất.
"Sáu cái Ma Da Chiến Cổ cấp độ Thánh Tổ....!"
Rốt cuộc trong mắt của Thạch Nghĩ Hoàng đã xuất hiện sợ hãi, tuyệt vọng nhìn lên bầu trời.
Đến cùng là vị thần thánh nào của Ma Tộc tiến đánh thành Thạch Nghĩ, vậy mà có thể mang theo sáu cái Ma Da Chiến Cổ đến đây. Phải biết là Ma Da Chiến Cổ là vũ khí chiến tranh tương đối khan hiếm của Ma Tộc Thâm Uyên, không phải muốn là có tùy tùy tiện tiện mang tới.
Sáu cái Ma Da Chiến Cổ trực tiếp trấn áp tượng thăn thủy tổ của Thạch Nghĩ tộc, vậy thì Thạch Nghĩ tộc bọn hẳn phải làm sao bây giờ? Bọn họ đã không còn lá bài tẩy nào để chống cự Ma tộc xâm lấn nữa rồi.
Sắc mặt của Thạch Nghĩ Hoàng tái đi, bây giờ còn lòng dạ nào để ý đến Tịch Thiên Dạ nữa, quay người hóa thành một đạo ánh sáng, bay nhanh về thành Thạch Nghĩ.
Ánh mắt của Tà Uyên Hậu và Mộ lão nhân đã khó coi đến cực điểm, dưới sự uy hiếp trí mạng của Ma tộc thì bọn hẳn cũng không thể tiếp tục truy sát Tịch Thiên Dạ được nữa, chỉ có thể vắt chân lên cổ mà chạy.
Bây giờ xung quanh thành Thạch Nghĩ đã bị Ma tộc bao vây, nếu cứ tiếp tục ở lại trong rừng thì chẳng khác gì hiến dâng bản thân cho Ma tộc cả, chỉ có lập tức trở về thành Thạch Nghĩ mới có chút ít hi vọng.
Dù sao Thạch Nghĩ tộc đã gây dựng lên thành Thạch Nghĩ mấy vạn năm, dù là sáu pho tượng thần thủy tổ kia bị trấn áp, bọn họ hẳn phải vẫn còn có thủ đoạn khác chưa thi triển ra.
Trở lại thành Thạch Nghĩ thì vẫn còn mấy phần hi vọng sống sót, không quay về thì chỉ có con đường chết mà thôi
Nhưng mà đoàn người của Thạch Nghĩ Hoàng hiển nhiên đã bị đại quân Ma tộc để mắt tới, ngay khi bọn họ chuẩn bị trở về thành Thạch Nghĩ, một bóng ma khổng lồ bỗng xuất hiện, che phủ đến hơn nửa bầu trời.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Cố Vân tràn đầy ngạc nhiên, nàng chưa từng tưởng tượng được rằng sẽ có một con quái vật khổng lồ như vậy tồn tại trên đời này.
Con quái vật khổng lồ kia to đến mấy vạn dặm, phảng phất như che phủ cả bầu trời, chẳng khác nào một tòa núi lớn vô cùng biết đi, mỗi một bước thì thiên địa sẽ rung chuyển một cái, bất kỳ sinh linh nào đứng trước nó đều nhỏ bé chẳng khác nào bụi băm.
"Phệ Linh Ma Viên!"
Lúc này thì sắc mặt của Thạch Nghĩ Hoàng đã triệt để biến đối, trớn mắt há mồm nhìn lên trời, chỉ còn vẻ tro tàn và hoảng sợ trong ánh mắt hắn.
Phệ Linh Ma Viên làm sao có thể xuất hiện trong Thiên Lan Thần Thổ được, làm sao có thể.....
Từ xưa đến nay chưa từng nghe nói Phệ Linh Ma Viên có thể rời khỏi Ma Uyên a.....
Đây chính là một sinh vật cấm kỵ trong truyền thuyết đó nha, không ngờ rằng Thạch Nghĩ Hoàng có thể 'vinh hạnh gặp gỡ, quả thực là vận khí nghịch thiên.
Với loài sinh vật cấm kỵ như Phệ Linh Ma Viên mà nói, đừng nói là xâm lấn một cái thành Thạch Nghĩ cỏn con này, dù là những lăn Ma tộc đại chiến quy mô lớn với Hắc Bạch Thần Thành cũng chưa từng xuất hiện qua.
Vậy mà nếu nói sẽ xuất hiện tại thành Thạch Nghĩ, đây đúng là nói mơ mộng tưởng, chuyện này vốn không có khả năng xảy ra.
Tà Uyên Hậu nhìn con quái vật khổng lồ kia, kinh ngạc đến bật động như tượng tại chỗ, trong nội tâm có một nỗi sợ hãi và tuyệt vọng không cách nào khống chế.
Phệ Linh Ma Viên..... Sao lại có thể.....!?
Loại sinh vật này thật sự tồn tại sao....?
“Vậy mà thực sự có Phệ Linh Ma Viên trên đời này!"
Mộ lão nhân nhìn lên bầu trời đã bị nuốt chửng kia, cực kỳ chấn động.
Trong Thiên Lan di tích vẫn luôn lan truyền một truyền thuyết, chính là nơi đây vốn đang trấn áp một cỗ thi thể Man Hoang Ma Thần đã mấy chục vạn năm nay.
Sau khi vị Man Hoang Ma Thần kia chết đi, thân thể hóa thành Thâm Uyên Ma Giới, ở ngay phía sau Thiên Lan Thần Thổ.
Bên trong Thiên Lan di tích thường xuyên có Ma tộc hiện thân, chính là đi ra từ trong Ma Uyên kia.
Tại thời đại thần thoại thượng cổ, vị Man Hoang Ma Thần đó còn có một con chiến thú vô cùng cường đại, thực lực có thể so với Thần Linh phổ thông, tên gọi là Phệ Linh Ma Viên.
Đương nhiên, con Phệ Linh Ma Viên trước mắt này không thể là còn Ma Viên Chiến Thú năm xưa đi theo Man Hoang Ma Thần, đây chỉ là hậu đại của thần thú Phệ Linh Ma Viên trong truyền thuyết còn sót lại trong Ma Uyên mà thôi.
Bất quá, dù chỉ như thế cũng thừa sức khiến lòng người rung động, dù sao hậu đại của thượng cổ thần thú cũng cường đại một cách kinh hoàng.
Rất nhiều người trong Thiên Lan di tích đều chỉ coi Phệ Linh Ma Viên là một truyền thuyết mà thôi, một truyền thuyết cổ xưa hoàn toàn không có thật.
Bởi vì đã mấy chục vạn năm nay chưa hề có Phệ Linh Ma Viên xuất hiện, dù là mấy đại thần tộc trong Hắc Bạch Thần Thành cũng chưa từng gặp qua.
"Làm sao có thể...!?”
Là hoàng đế của Thạch Nghĩ tộc, đương nhiên Thạch Nghĩ Hoàng biết rõ Phệ Linh Ma Viên thực sự có tồn tại, vẫn luôn ngủ say tại chỗ sâu nhất trong Ma Uyên.
Bởi vì tất cả Ma tộc trong Thâm Uyên Ma Giới đều không thể khống chế Phệ Linh Ma Viên, trừ phi vị Man Hoang Ma Thần năm đó phục sinh, hoặc là hậu duệ của vị Ma Thần đó, nếu không thì không ai có tư cách ra lệnh cho Phệ Linh Ma Viên.
Nói rõ ràng hơn, đó là không một ai trong Thâm Uyên Ma Giới có địa vị cao quý hơn Phệ Linh Ma Viên, đây cũng là lí do vì sao bất lâu nay Phệ Linh Ma Viên chưa từng xuất hiện trước mặt người đời.
Nhưng mà bây giờ.... Phệ Linh Ma Viên lại đang đứng trước mặt hẳn....đã thần không biết, quỷ không. hay đi qua sự giám thị và ngăn cản của Hắc Bạch Thần Thành, tiến tới Thiên Lan Thần Thổ.... vậy có nghĩ là gì...?
Thạch Nghĩ Hoàng không dám nghĩ đến câu trả lời này.
Phệ Linh Ma Viên quá mức khổng lồ, dù còn cách mọi người đến mấy vạn cậy số, nhưng thân ảnh của nó đã xuất hiện trước mắt tất cả ở đây.
Một cự trảo vô cùng to lớn đánh xuống từ trên trời cao, tựa như thiên thạch từ vực ngoại giáng xuống, đánh thắng về phía Thạch Nghĩ Hoàng.
Ầm ầm!
Sau khi một tiếng nổ lớn vang lên, vị trí mà Thạch Nghĩ Hoàng đứng ban nãy đã xuất hiện một cái hố to hình móng vuốt lớn mấy ngàn dặm, nếu như đứng trên không nhìn xuống thì còn kinh hãi hơn nhiều.
Mà Thạch Nghĩ Hoàng căn bản không cách nào ngăn cản được sức mạnh như bài sơn đảo hải của cự trảo kia, bị đánh sâu trong lòng đất ngay lập tức, không thấy bóng dáng đâu cả.