Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 420




Vân thị huynh muội áy náy quan sát Lý Tự Hoành Thánh Sư, trong lòng có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theoTịch Thiên Dạ tiếp tục lên đường.

Bọn hẳn không có nghĩ tới việc chạy trốn trong tay Tịch Thiên Dạ, hoặc là thỉnh Lý Tự Hoành Thánh Sư hỗ trợ, Tịch Thiên Dạ quá cường đại, làm như vậy chỉ khiến cho bọn hẳn và Lý Tự Hoành Thánh Sư gặp phải nguy hiểm,

Lý Tự Hoành khẽ cau mày nhìn đoàn người Tịch Thiên Dạ rời đi.

Người thiếu niên kia là ai, tại sao hẳn lại không biết người này được, trên lý thuyết thì toàn bộ tuấn kiệt nổi danh hẳn đều biết tới.

Hắn có thế nhìn ra được là Vân Thiên cổ quốc Vân thị huynh muội giống như rất sợ hãi người kia, không chỉ kín miệng không lộ ra tin tức, thậm chí lúc đứng ở bên cạnh người kia cũng trở nên rụt rè, cẩn thận từng li từng tí.

Có thể làm cho thái tử tương lai của Vân Thiên cổ quốc e sợ như thế, trong long Lý Tự Hoành cũng khó có thể tin được.

“Sư phụ, người này cũng quá khinh thường người khác, không coi ai ra gì." Dư Nam Tâm rất tức giận căm phẫn nói.

"Đúng rồi! Đại Thánh cũng sẽ không ngạo mạn như thế với sư phụ, hẳn là cái thá gì chứ." Nam đồ đệ của Lý Tự Hoành cũng bất mãn nói.

"Hai người các ngươi lo mà tu luyện, đừng có tin những nghỉ thức xã giao kia, muốn để cho người khác tôn trọng thứ tiên quyết là mình phải mạnh mẽ, ít nhất hẳn đã cứu chúng ta.”


Lý Tự Hoành trừng hai đồ nhỉ của mình.

Hai người không dám nói nữa, chỉ dám cúi đầu, trong lòng hết sức biệt khuất.

Nếu các ngươi cường đại như người trẻ tuổi kia thì ở trên đại lục hay những chỗ hẻo lánh cũng sẽ tôn trọng các ngươi, đáng tiếc các ngươi kém hắn quá xa, đã nhìn ra chênh lệch của mình chưa, về sau cố gắng tu luyện gấp đôi lên cho ta."

Lý Tự Hoành chấp tay sau lưng, mượn cơ hội này răn dạy hai tên đồ nhỉ.

Kỳ thật hai tên đồ đệ của hẳn là hạng người có thiên tư trác tuyệt, bọn hẳn không đến trăm tuổi đã tu luyện thành thánh, trong lòng đương nhiên có một cỗ ngạo khí.

Bình thường Lý Tự Hoành cũng không biết có người nào có thể đá kích bọn hắn, Tịch Thiên Dạ xuất hiện, lập tức bị hẳn mượn để cảnh cáo hai đồ nhỉ.

Có mỗi thiên tư thì chưa đú, bình thường thì cố gắng càng trọng yếu hơn. Bởi vì ở trong thiên địa người có thiên tư hơn ngươi rất nhiều.

Trong lòng Dư Nam Tâm cùng Trương Thành Sơn rất ấm ức, nhưng cũng không dám phản bác sư phụ của mình. Bọn hẳn về mặt tu luyện không bằng người kia, nhưng sở trường của bọn hẳn cũng không phải tu luyện hoặc chiến đấu, thứ bọn hẳn tự hào nhất chính là một tay luyện đan xuất thần nhập hóa, sao sư phụ không kêu người đó tới so bằng thuật luyện đan.


Lý Tự Hoành một phất ống tay áo, không để ý tới hai tên đồ nhi đang biệt khuất này, vân vụ hóa thành một đạo bạch quang bao phủ tất cả lại, trong khoảnh khắc đã bay ra mấy chục dặm, hướng phía cuối chân trời bay đi.

Thiên Lan di tích xuất hiện ma tai, hắn nhất định phải truyền tin tức đó cho Đan Minh. Mà ma thú hung tàn ngang ngược, có thù tất báo, con ma thú kia sau khi rời đi chấc chắn sẽkhông từ bỏ ý đõ như vậy, kháng định sẽ mang theo càng nhiều ma thú bảo hộ, nơi đây không nên ở lâu.

Một đầu mãnh cẩm khổng lồ bay lượn trên bầu trời, mỗi một lăn vỗ cánh khiến cho tăng mây cuön cuộn, như bài sơn đảo hải.

Một đôi cánh thịt có lực lượng có thể xé rách núi non, cánh động một cái có thể bay xa chục dặm.

Trên người con mãnh cầm này chở bốn người, chính là đoàn người Tịch Thiên Dạ.

Trong mắt Vân Tưởng Quân kinh hoảng nhìn con. mãnh cầm cự thú này, đây là một con trung vị Thánh cảnh hoang thú mãnh cầm, năng lực phi hành hết sức mạnh mẽ, có thể trên không trung không ăn không uống bay tới mấy năm.

Này đầu trung vị cảnh mãnh căm hoang thú này do Tịch Thiên Dạ bắt lấy trong rừng hoang, không biết thi triển bí pháp gì lại thưăn hóa được con mãnh căm này.

Nàng chưa bao giờ thấy có người thuần hóa được hoang thú, là sinh linh cổ xưa nhất của thiên địa, huyền bí mà mạnh mẽ, có rất ít người biết được biện pháp thuần thú.


Hoang thú chính là con cưng của Thế Giới Hồng Hoang, trời sinh trong cơ thể ẩn chứa rất nhiều hoang khí cực kì tỉnh thuần, ngồi ở trên thân thể của mãnh cầm hoang thú tu luyện, hấp thu Nguyên Thủy hoang khí tỉnh thưần kia càng tăng hiệu quả thêm mấy phần.

'Vân Phong Dật cầm trong tay một quyển địa đồ làm bắng da đê, đang cúi đầu cẩn thận nghiên cứu, Vân thị huynh muội cũng là lần đầu tiên tới Thiên Lan thần thổ, cho nên con đường đi tới Thạch Nghĩ thành bọn hắn cũng chỉ có thể dựa theo bản đồ mà đi. Cũng may là cao tầng của Vân Thiên cổ quốc, bọn hẳn có thể lấy được địa đồ tiêu chuẩn của Thiên Lan thần thổ.

"Nơi đây khoảng cách Thạch Nghĩ thành hơn hai ngàn vạn cây số, lấy tốc độ phi hành của mãnh cầm hoang thú, chúng ta căn năm ngày thời gian mới có thể đến." Vân Phong Dật khép lại địa đồ nói ra.

Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu, năm ngày thời gian cũng không dài, có thể tiếp nhận.

Trong thời gian kế tiếp, Tịch Thiên Dạ giữ Chúc Hiểu Trang ở bên người, căm một công pháp của Thiên Lan thần tông vàThương Lan Thiên Tâm kiếm thuật truyền thụ cho hẳn.

Kẻ này thiên phú không kém, tâm tính cũng không tệ, có thể vun trồng một chút.

Vân thị huynh muội đương nhiên không biết Tịch Thiên Dạ truyền thụ cho Chúc Hiểu Trang cái gì, nhưng ngày được Tịch Thiên Dạ chỉ bảo, hai người cũng có thể đoán được Chúc Hiểu Trang sợ là đạt được một phen tạo hoá không nhỏ.

Ngày thứ năm, đoàn người của Tịch Thiên Dạ xuất hiện ở bên ngoài một tòa thành trì khổng lồ, tòa thành tỉ kia hết sức vĩ ngạn hùng tráng, tẳn ra từng tia khí tức Man Hoang cổ xưa, trên tường thành mang đãy dấu vết loang lổ, đại biểu cho nó đã từng trải qua tang thương tuế nguyệt ăn mòn.

Tịch Thiên Dạ đang cách đó hơn nghìn dặm mà đã có thể trông thấy thành quách tỏng tòa thành cổ kia, bởi vậy thấy rõ tòa thành cố kia khống lồ tới mức nào.

“Thành trì của Thiên Lan bách tộc không cho phép hoang thú bước vào, một khi hoang thú xuất hiện sẽ bị cường giả Thạch Nghĩ tộc vây bắt, tốt nhất chúng ta đừng cưỡi hoang thú vào thành” Vân Tưởng Quân nhắc nhớ.


Ở bên trong Thiên Lan thần thổ thì Thiên Lan bách tộc rất mạnh, bọn hẳn mới là chúa tể chân chính của Thiên Lan thần thổ, tổng bộ của Phúc Hải thánh quốc lại không được coi là mạnh mẽ.

Hai người đương nhiên hiểu mục đích mà Tịch Thiên Dạ đến Thạch Nghĩ thành, nhưng hắn chỉ có ân oán với Phúc Hải thánh quốc mà thôi, không căn thiết phải đắc tội với Thạch Nghĩ thành.

Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu, cũng không có cưỡi hoang thú cưỡng ép xông vào bên trong Thạch Nghĩ thành, ở khoảng cách nghìn dặm thì bọn hẳn rời khỏi thân thể mãnh cầm tự mình bay tới Thạch Nghĩ thành.

“Người đến ngừng bước, dừng lại tiếp nhận kiểm tra."

Lúc còn cách Thạch Nghĩ thành tám trăm dặm, Tịch Thiên Dạ bị một đoàn tuần tra ngăn lại.

Chính xác mà nói thì đây không phải là người, mà là bị một nhóm sinh linh giống người mà thôi.

Nhóm sinh linh kia có hơn mười tên, đầu lanh lảnh, có mấy phần giống với con người, chỉ là trên đâu hai cây cần sa dài mấy mét, đón gió rất phiên đãng, đến mức trên thể hình cùng nhân loại cũng là chênh lệch rất lớn, bọn hắn có sáu chân, hai cánh tay.

“Người của Thạch Nghĩ tộc, đừng xung đột với bọn hẳn, để họ kiểm tra như bình thường là được." Vân Tưởng Quân nhỏ giọng nhắc nhở.

Rất nhanh, đội Thạch Nghĩ tộc đã đến trước mặt đám người Tịch Thiên Dạ, biết được bọn hẳn là nhân loại từ bên ngoài tới, cũng không có làm khó dễ, hỏi đơn giản vài câu liền cho đi.

Bên trong Thiên Lan di tích, bách tộc đều gặp nhân loại ngoại vực ở rất nhiều chỗ, cứ qua mấy trăm năm sẽ có người ngoại vực đến đây, cho nên đi lại bên trong Thiên Lan trong thần thổ, nhân loại cũng sẽ không có trở ngại quá lớn, ngược lại được xếp vào tình huống bình thường.