Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 354




Tất nhiên hắn rất chướng mắt với thiên phú của Tịch Thiên Dạ, nói như vậy chỉ để ổn định Tịch Thiên Dạ, trước khi cường giả của Phúc Hải thánh quốc đến đây thì không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Thực tế, số phận của Tịch Thiên Dạ thế nào hẳn cũng không quan tâm chỉ là việc liên quan đến Thương Lan Thiên Tâm kiếm thuật là quốc sự tối cao của Phúc Hải thánh quốc, liên quan đến vận mệnh của cả nước mà hẳn chỉ là một hoàng tử nên không cótư cách để xen vào.

"Không có hứng thú." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

"Ngươi dám chống lại ý muốn của bản hoàng tử?" Mặt Công Tôn Vô Qúa tối sâm lại, hẳn không ngờ rằng Tịch Thiên Dạ lại lớn mật như thế, hẳn đã tự giới thiệu bản thân mà một thổ dân tiểu quốc lại dám chống đổi không theo.

"Cút" Tịch Thiên Dạ trả lời rất ngắn gọn.

"Ngươi muốn chết!”

Thần sắc Công Tôn Vô Qúa băng lãnh tới cực điểm, ánh mắt nhìn Tịch Thiên Dạ như nhìn một người chết. Hẳn là một người có thân phận trên đại lục, dù là đi đến đâu cũng có kẻ phải sợ hãi, kính sợ hẳn, một khi hãn ra lệnh không ai dám không nghe theo. Hắn chính là quý tộc thiên hoàng cửu thiên, là chúa tể trời sinh.

Không nói đến đại lục mà dù các Thánh tử, thiên kiêu khắp nơi trong truyền công quảng trường này cũng không có ai dám trái với lệnh hẳn.

Oanh!

Một khí tức kinh khủng bộc phát ra từ trên người Công Tôn Vô Qúa, sát na đó như có một đầu hùng sư man hoang đã bị thức tỉnh, khí tức đáng sợ quét sạch thiên địa, ngang ngược bá đạo mà bao phủ toàn bộ truyền công quảng trường.

Dưới khí tức đáng sợ kia, rất nhiều người đều nơm nớp lo sợ, ánh mắt nhìn Công Tôn Vô Qúa đầy vẻ e ngại.


Đại Tôn!

Là khí tức của Đại Tôn.

Đại Tôn không đến năm mươi tuổi, trên đại lục cũng là tồn tại phượng mao lân giác, thuộc về nhóm thiên kiêu đứng đầu.

Mà Gông Tôn Vô Qúa tất nhiên cũng không phải Đại Tôn bình thường mà hắn xếp vị trí thứ 267 trên Đại Lục Tôn Bảng, nghiền ép những Đại Tôn lâu năm kia.

Hùng tài như thế cũng chỉ có Phúc Hải thánh quốc bất hủ kia mới có thể bồi dưỡng ra.

Đuôi lông mày của Cố Khinh Yên cùng Cố Vân cau lại, trong mắt các nàng tên tuyệt thế thiên tài Công Tôn Vô Qúa này tựnhiên không đủ tư cách để dương oai trước mặt các nàng, nếu không phải e ngại thế lực sau lưng hẳn thì loại người như này còn không có tư cách đứng trước mặt các nàng.

Đang lúc Cố Khinh Yên khó chịu, muốn xuất thủ thì một thanh âm băng lãnh vang lên.

"Công Tôn Vô Qúa, ngươi quá mức rồi."

Vân Tương Quân mặc một bộ váy trắng, như một đám mây nhẹ, đi đến trước mặt Công Tôn Vô Qúa.

"Vân Tương Quân, ngươi muốn cản ta?" Sắc mặt Công Tôn Vô Qúa khó coi tới cực điểm. Quả nhiên có người không muốn hẳn mang Tịch Thiên Dạ đi.

"Công Tôn Vô Qúa, trên truyền công quảng trường không được phép tranh đấu, đây là qui định mà các thánh quốc thánh tông đã đặt ra, ngươi không được. phá hư"


Vân Tương Quân lạnh lùng nói

Truyền công quảng trường là tạo hóa của các thiên tài trên đại lục, cơ hồ liên quan đến tất cả các thế lực trên đại lục nên hàng trăm nước, ngàn tông đã thống nhất lập nên quy củ là bất kỳ người nào cũng không được phép chiến đấu hoặc tranh chấp trên truyền công quảng trường, không cho phép bất cứ hành vi ác ý nào ảnh hưởng đến khảo hạch của người khác.

"Công Tôn Vô Qúa, quy củ chính là quy củ, không ai có thể phá hủy." Một thanh niên đầu trọc đứng ra, thản nhiên nói.

"Phúc Hải thánh quốc cũng không thể một tay che trời” Thư sinh áo xanh ngồi dưới đất, tay cầm quyển sách nhưng bống nhiên lóe lên một luồng sáng nhạt đã xuất hiện bên cạnh Công Tôn Vô Qúa.

Trên truyền công quảng trường, liên tục có người đứng ra ngăn cản Công Tôn Vô Qúa.

Phúc Hải thánh quốc dù cường đại nhưng không phải vô địch, không phải là không có thế lực nào đối địch với Phúc Hải thánh quốc, thậm chí còn có cả những thế lực mạnh hơn.

Ví như Vân Phượng cổ quốc, nội tình của họ còn thâm hậu hơn cả Phúc Hải thánh quốc.

Đương nhiên bọn hắn đứng ra ngăn cản Công Tôn Vô Qúa không phải vì quan tâm đ ến Tịch Thiên Dạ.

Trong mắt bọn hẳn, Tịch Thiên Dạ đã trở thành một tồn tại đặc thù.

Được nhận định là thiên tài cấp chín của truyền công quảng trường, từ thiên cổ đến nay chưa có bất kỳ. một ai đạt được, tất cả mọi người đều nghỉ hoặc, muốn biết được trong đó ẩn giấu bí mật gì nên làm sao có thể tùy ý cho Công Tôn Vô Qúa mang Tịch Thiên Dạ đi được.


Mà Thương Lan Thiên Tâm kiếm thuật mà Tịch Thiên Dạ tất nhiên sẽ rất bất phàm, thậm chí còn có khả năng đạt được bản hoàn chỉnh của truyền thừa. Một khi hắn bị Phúc Hải thánh quốc mang đi vậy trong thời gian ngắn Phúc Hải thánh quốc sẽ mạnh hơn rất nhiều, đó không phải điều mà các cổ quốc muốn trông thấy.

"Các ngươi..."

Sắc mặt Công Tôn Vô Qúa trắng bệch, Tịch Thiên Dạ quá trọng yếu với Phúc Hải thánh quốc, tuyệt đối không để cho người khác can thiệp vào.

Nhưng làm gì bây giờ?

Thân phận, địa vị của những người kia đều không kém hẳn, hẳn cũng không có bất kỳ biện pháp nào tối ưu cả.

Ánh mắt hẳn nhìn về Tịch Thiên Dạ đã hòa hoãn không ít, mởmiệng nói: "Tịch Thiên Dạ, gia nhập Phúc Hải thánh quốc, bản hoàng tử có thể hứa cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn, kể cả là việc kết hôn với một công chúa của Phúc Hải thánh quốc, trở thành ngoại thích của Hoàng tộc cũng không phải không được."

Hiện tại, hắn chỉ hi vọng Tịch Thiên Dạ bị hấp dẫn, nguyện ý đi cùng hắn.

Tịch Thiên Dạ nghe vậy cười một tiếng, thản nhiên nói: "Phúc Hải thánh quốc là cái thá gì, trong mất ta còn không bằng hạt bụi, có thể cho ta được cái gì?"

Công Tôn Vô Qúa không ngờ rằng Tịch Thiên Dạ lại xem thường Phúc Hải thánh quốc như thế, căn bản không sợ hắn.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi nghe cho rõ, Phúc Hải thánh quốc không phải thế lực ngươi có thể đắc tội được, cuối cùng sẽ có một ngày ngươi phải hối hận, thân nhân của ngươi, tộc nhân của ngươi, quốc gia của ngươi.... Tất cả sẽ không có được kết cục tốt, vận mệnh của ngươi sẽ thảm hại hơn trước kia rất nhiều."

Ánh mắt Công Tôn Vô Qúa sắc lạnh, đáng sợ tới cực điểm. Tịch Thiên Dạ lại dám khinh thường Phúc Hải thánh quốc là hắn biết tâm ý Tịch Thiên Dạ đã quyết, không thể dùng tài nguyên để dụ dỗ hắn đi theo.

"Người trẻ tuổi, không phải ta đang tìm chết mà người đang tìm chết là ngươi”


Tịch Thiên Dạ khoang tay, ánh mắt đạm mạc nhìn sang Công Tôn Vô Qúa.

Cái gì!

Công Tôn Võ Qua không ngờ rằng Tịch Thiên Dạ lại còn dám uy hiếp hắn.

Không chỉ có Công Tôn Vô Qúa ngạc nhiên mà những người khác cũng ngạc nhiên không kém.

Ai cũng không ngờ rằng lá gan của Tịch Thiên Dạ lại lớn như thế, căn bản không thèm để Phúc Hải thánh quốc vào mắt.

Một thổ dân của tiểu quốc vắng vẻ sao lại to gan đến vậy?

Hẳn là hẳn sống ở Lan Lăng quốc, chưa từng thấy qua thế giới bên ngoài, không biết Phúc Hải thánh quốc đáng sợ thế nào, ếch ngồi đáy giếng, tự nhận mình là đệ nhất thiên hạ.

Vân Tương Quân than nhẹ một tiếng, rất có khả năng Tịch Thiên Dạ giống như vậy, hẳn cường thế ở Lan Lăng quốc đã quen, không biết trời cao đất rộng là cái gì

Nàng nhớ tới một màn Tịch Thiên Dạ hùng chiến ở thủ phủ kia, chắc chắn người này đã cương cường phách lối đã quen, sống trong tiểu thế giới của mình, cho là toàn bộ thế giới hẳn chỉ bằng Lan Lăng quốc đi.

Rất nhiều người đều trào phúng, có chút buồn cười cùng dỡ khóc dở cười... Tựa như đang nhìn thấy một con kiến đang giương nanh múa vuốt khiêu khích một con thần long.

Oanh!

Ai cũng không ngờ rằng Tịch Thiên Dạ không chỉ nói mà còn trực tiếp động thủ.