Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 243




Tịch Thiên Dạ hội tụ tất cả Chúng Sinh Nghiệp Hỏa lên tay phải, chỉ thấy tay phải cháy bùng bùng như quỷ thủ dưới cửu u.

Tiếp theo hẳn lạ ngưng tụ công đức chỉ lực ở thể nội vào tay trái, lại thấy tay trái có thánh quang lấp lánh, mênh mông như trời, tản ra một khí tức thần thánh chí cao

Thần Ma Thủ!

Đây là đại thần thông của Chư Thiên Vạn Giới.

Một tay là ma, hủy thiên diệt địa, một tay là thần, độ hóa chúng sinh.

Một là tội nghiệt, một là công đức.

Thần Ma Thủ vung ra phá hủy ba ngàn thế giới, cũng có thể là bàn tay chống trời, sáng tạo ra một phương thế giới

Tịch Thiên Dạ tu luyện Thần Ma Thủ tự nhiên đã được đơn giản hóa ức vạn lần, thẳng đến mức hẳn có thế tu luyện được mới thôi. Nhưng mặc dù như thế, Thần Ma Thủ được tu luyện từ Chúng Sinh Nghiệp Hỏa cùng Công Đức Chỉ Lực cũng khinh khủng tới cực điểm.

Ngày thứ chín, Tịch Thiên Dạ xuất quan.

Tịch Tiểu Hinh đang ngoan ngoãn đọc sách trong sân, những quyển ẩn chứa thiên địa chí lý, đại đạo ảo diệu kia làm nàng càng đọc càng trầm mê. Tâm linh nho nhỏ được ngao du trong thế giới mênh mông rộng lớn.

Hà tú nương thì đang vội vàng trùng kiến Uyến Thù Lâu, Tịch Thiên Dạ đã giao cho nàng toàn bộ tài nguyên của Vạn Bảo Thương Hội

Về phần Lô Hề Quận Thành thì càng ngày càng náo nhiệt, người trong thành càng ngày càng nhiều.

Có người cười nói, Lô Hề Thành hiện tại tùy tiện một viên gạch rơi từ mái hiên xuống cũng có thể đập trúng Tôn giả. Lời này mặc dù có chút khoa trương nhưng cũng nói lên tình trạng hiện tại của Lô Hề Thành.

Việc tu sĩ cả nước đến đây ngày càng nhiều, thậm chí rất nhiều người còn đến từ vực ngoại nên Tôn giả mấy chục năm khó gặp cũng thường xuyên trong tăm mắt.


Cái gọi là ở đâu có người ở đó có giang hồ, Lô Hề Thành tụ hội nhiều như vậy, ngư long hỗn tạp, vàng thau lẫn lộn, cơ hồ mỗi ngày đều phát sinh mâu thuẫn cùng chiến đấu, thậm chí có cả trận chiến cấp Tôn bộc phát.

Cho nên mỗi thời mỗi khắc đều có rất nhiều tin tức, được dân chúng nói chuyện rất say sưa.

Ngày thứ mười, nguyên bản tiên nhiên thánh mầm Tịch Thiên Dạ bị mọi người quên lãng được mọi người nhắc tới.

Bởi vì hẳn kỳ hạn mười ngày mà hẳn nói đã đạt tới, nếu thủ phủ chống chế, chiếm di vật của Tịch Chấn Thiên không trả thì Tịch Thiên Dạ sẽ đến đó đòi một lời giải thích sao?

Không ít người hiếu kì, với tính tình của Tịch Thiên Dạ, hắn có thể nhịn được uất ức này sao?

Mười ngày qua, nơi phong quang nhất Lô Hề. Thành không nơi nào khác ngoài thủ phủ,

Không chỉ có Trấn Viễn Tướng Quân cùng cao thủ Nam Hải Tần gia ở trong đó mà những thế lực đại tông môn trong nước cũng thường xuyên tới bái phỏng, thậm chí bao gồm cả hoàng thất.

Nghe nói thủ phủ đạt được bảo vật gì có quan hệ với Thiên Lan di tích nên được các phe rất coi trọng.

Sáng sớm ngày thứ mười, một tin tức truyền khắp quận thành, thủ phủ chuẩn bị tổ chức một yến hội long trọng, mở tiệc chiêu đã các tân khách đến dự tiệc, mà trong yến hội thủ phủ sẽ xuất ra vật phẩm có quan hệ tới Thiên Lan di tích để chư vị tân khách cùng nghiên cứu.

Tin tức này vừa ra như một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng.

Sự tình liên quan đến Thiên Lan di tích, không thể nghỉ ngờ là vấn đề mà chúng tu sĩ quan tâm nhất, rong lúc nhất thời, rất nhiều người cảm thấy hứng thú với việc thủ phủ tổ chức yến hội.

Mà những bản dân thổ địa của Lô Hề Quận Thành khi nghe được tin tức này cũng nghĩ đến rất nhiều việc xa xôi

Thủ phủ đến ngày thứ mười mới đột nhiên làm ra một cái yến hội như thế hiển nhiên là nhãm vào Tịch Thiên Dạ.

Đến lúc đó, trong thủ phủ khách khứa rất nhiều, cường giả các phương tụ tập vào một chỗ. Đối mặt với tình huống như thế, Tịch Thiên Dạ dám đến nhà bái phỏng sao?

Rất nhanh, danh sách tân khách của thủ phủ đã hiện ra.

Hám Vũ Vương đại biểu cho Hoàng thất Lan Lăng Quốc hiện thân

Đông Phương Hoàn đại biểu Đế Sư Gia Tộc của Lan Lăng Quốc...

Võ Vương Phủ Lan Lăng Quốc....

Quận vương phủ Lan Lăng Quốc

Lan Lăng Quốc Long Nha Tông

Lan Lăng Quốc Truy Phong Tôn.

Xem hêt phần tân khách của tiệc chiêu đãi này dân chúng đều trầm mặc.

Thủ phủ đã đem hơn một nửa quyền quý của Lan Lăng Quốc tụ tập vào một chỗ.

"Thật là một danh sách mở tiệc đáng sợ! Thủ phủ từ bao giờ mà có sức ảnh hưởng lớn như vậy?"


"Thủ phú đương nhiên không có sức ảnh hưởng lớn như vậy, sức ảnh hưởng này là đến từ vật phẩm thần bí của Thiên Lan di tích kia.”

"Có chút quá phận a, thủ phủ vì đối phỏ với Tịch Thiên Dạ lại bày ra trận thế như vậy. Mà những vật phẩm liên quan đến Thiên Lan di tích kia hẳn là di vật của Tịch Chấn Thiên đi. Chiếm lấy di sản của người khác rồi lại sử dụng nó để đối phỏ con hắn, thật là không muốn mặt mũi."

"Vậy cũng có biện pháp gì, được làm vua, thua làm giặc."

"Các ngươi nói xem, Tịch Thiên Dạ có đi tới thủ phủ đòi nợ không? Nếu như hán không đi, đường đường là tiên thiên thánh mầm lại là tự đánh vào mặt mình sao."

“Tịch Thiên Dạ không phải người ngu, hẳn không đi thủ phủ chỉ bị mất mặt thôi. Nhưng nếu hần dám đi đến đó thì không chỉ bị mất mặt mà rất có thể sẽ phải chịu nhục."

“Tịch Thiên Dạ hoàn toàn sẽ không đi, không có người nào muốn tự tìm chết cả, đáng tiếc.”

Trong thành, rất nhiều người đều cảm thán, cảm thấy đáng tiếc cho Tịch Thiên Dạ. Mọi người đều biết, rõ ràng là thủ phủ mặt dày vô liêm sỉ chiếm lấy di vật của người khác, là người đuối lý đấy nhưng vẫn nối giáo cho giặc, là người cười cuối cùng.

Tịch gia, không ít người chủ mạch của Tịch gia đều cười ha ha, hưng phấn không thôi.

Tịch Thiên Dạ! Ngươi cũng có ngày hôm nay, đáng đời a.

Ha ha,

Gia chủ đời trước của Tịch gia Tịch Trạch Khôn cũng bò lên từ giường bệnh mà cưồng tiếu, uống mấy chén bạch tửu, ánh mắt phấn chấn, tràn đầy vẻ đắc ý, tựa hồ như vừa được đánh thẳng một trận.

Tịch gia lão tổ nhẹ nhàng thở dài, không nói một lời, quay lại chỗ sâu trong tổ trạch, đóng cửa không ra.

"Khinh người quá đáng a~

Chúc gia, ánh mắt Chúc Tam Nương đầy tức giận nhưng cũng không thể làm gì.

Thủ phủ đang thế lớn, có thể làm gì sao? Chỉ có thể nén giận.

“Tiểu thư, lão gia chủ phái ta đến đây hỏi thăm một chút, ngươi có đi tham gia yến hội của thủ phủ không?" Một nha hoàn từ bên ngoài đi tới, cung kính hành lễ hỏi.


Hiển nhiên, là một trong ngũ đại danh môn của Lô Hề Quận Thành nên cũng được thủ phủ mời.

"Không đi! Lão đầu tử đi một mình đi.”

Chúc Tam Nương lạnh lùng nói.

Nha hoàn lè lưỡi, bị dọa chạy, không biết vì sao từ sáng sớm đến giờ tính tình tiểu thư cứ khó chịu như vậy.

“Tiểu Hinh, hôm nay ca ca đi ra ngoài một chuyến, ngươi ở nhà phải ngoan nha” Tịch Thiên Dạ đi từ trong phòng ra, sờ lên cái đầu nhỏ của Tịch Tiểu Hinh, nhỏ giọng nói

"Ân"

Tịch Tiểu Hinh mê mê tỉnh tỉnh gật đầu, rất nhanh sự chú ý đã chuyển dời tới quyển

«Hoàng Đế Nội Kinh ».

Tịch Thiên Dạ mim cười, quay người đi ra ngoài cửa lớn.

Chu Khánh Diêm như một cái bóng, đột nhiên xuất hiện phía sau Tịch Thiên Dạ, nhằm mắt đi theo.

Vừa đi ra khỏi đại môn đã gặp được một người quen.

“Tịch Thiên Dạ, hôm nay ngươi nhất định không được đi thủ phủ."

Người đến chính là một nữ nhân với vóc người cao gầy, cách ăn mặc tỉnh xảo xinh đẹp phối hợp với khí tức thanh xuân thành một người hoàn mỹ.

Không phải ai khác, chính là Thiên Huân Quận Chúa. Tịch Thiên Dạ cũng không ngờ rắng Hướng Thiên Huân lại đột nhiên xuất hiện cửa nhà hắn.