“Di nương, đừng thương tâm, về sau ta sẽ cho ngươi một quán rượu tốt hơn” Tịch Thiên Dạ nhẹ giọng an ủi.
Hà tú nương lau khóe mắt, khẽ gật đầu.
Nói là như vậy, hiện tại Dạ nhi đã trở nên nổi bật, có thể áp bức cả Tịch tộc, một tòa tửu lâu không đáng kể chút nào. Nhưng dù sao quán rượu đã kinh doanh mấy chục năm, đã từng sống nương tựa lẫn nhau, sớm đã có tình cảm mặn rồng, bây giờ bị hủy nên trong lòng không khỏi có chút thương cảm.
Đôi mắt Tịch Thiên Dạ lóe lên lãnh quang, hắn không ngờ rằng người Vạn Bảo Thương Hội lại lớn mật mà hành động nhanh như thế.
Tài sản riêng của tư nhân được pháp luật đế quốc bảo hộ, cho dù người quan phủ cũng không dám tùy tiện làm loạn.
Nếu không làm lớn chuyện lên thì Phú Quận Vương cũng không che được.
Cái gọi là quốc có quốc pháp, nếu không có quy củ thì sao thành đất nước.
Nhưng hiển nhiên người Vạn Bảo Thương Hội không có để Hà tú nương vào mắt, tưởng là có thể một tay che trời, áp chế được mọi việc nên không e ngại gì Hà tú nương đi kháng án.
"Di nương, chúng ta đi ăn cơm đi” Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Đi ăn cơm ở đâu?" Tịch Tiểu Hinh thương tâm nói.
"Giang Hoa Lâu? Tịch Thiên Dạ mỉm cười nói, quang mang trong mắt rất lạnh.
Giang Hoa Lâu ngay cạnh Uyển Thù Lâu của Tịch Thiên Dạ, cách nhau chỉ có mười trượng, vô cùng khí phái huy hoàng, chính là quán rượu xa hoa cao quý nhất Lô Hề Quận Thành.
Hà tú nương nghe vậy trong lòng run lên, ánh mắt sầu lo nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, Giang Hoa Lâu chính là sản nghiệp của Vạn Bảo Thương Hội, là đệ nhất thương hội của Lô Hề Quận Thành, thế lực sau lưng Vạn Bảo Thương Hội vô cùng khổng lồ, không hề thua kém Tịch gia mà thậm chí còn lớn hơn.
Nghe nói thủ phủ cũng có liên quan đến Vạn Bảo Thương Hội, trong toàn bộ Lô Hề Quận Thành không ai đám trêu chọc bọn họ.
Găn đây Giang Hoa Lâu chuẩn bị xây dựng thêm, tăng cường quy mô cùng cấp bậc nên điên cuồng thu gom thổ địa xung quanh mà lại dùng bất cứ thủ đoạn tỉ tiện vô sỉ nào. Uyển Thủ Lâu cũng bởi vì bên cạnh Giang Hoa Lâu nên mới bị tai bay vạ gió.
"Di nương, không có chuyện gì! Ai cũng không thế khi dễ nhà chúng ta.”
Tịch Thiên Dạ mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Hà tú nương, mang hai người đến bên cạnh Giang Hoa Lâu.
Giang Hoa Lâu là đệ nhất tửu lâu của Lô Hề Quận Thành nên tráng lệ tới cực điểm, từ xa đã cảm nhận được sự xa hoa, phú quý, cảnh tượng muôn hình vạn trạng.
Khác với Uyển Thù Lâu bình dân, Giang Hoa lâu chỉ có người quan to hiển hách hoặc cực kỳ giàu có mới có năng lực tới đây, nghe nói chỉ một bữa ăn cũng là thu nhập một trăm năm của bách tính bình thường.
"Hoan nghênh giá lâm."
"Trước lầu Giang Hoa Lâu có một đội mỹ nữ cao. gầy, nhìn thấy Tịch Thiên Dạ đi đến đồng thời cúi người chào, trên mặt có nét cười.
"Mấy vị quý khách, xin đưa ra thẻ hội viên”
Một mỹ nữ cầm đầu cúi đầu mỉm cười nói
Giang Hoa Lâu là đệ nhất tửu lâu nên phục vụ tự nhiên là nhất đẳng, dù cho Tịch Thiên Dạ ăn mặc đạm bạc nàng cũng không trông mặt mà bắt hình dong
“Không có.” Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Tịch Tiểu Hinh có chút khẩn trương mà nấm lấy góc áo Tịch Thiên Dạ, nàng từ nhỏ tới giờ còn chưa được vào một quán rượu cao sang như vậy để ăn cơm.
"Rất xin lỗi các hạ, Giang Hoa Lâu chúng ta chỉ có hội viên mới có thể vào. Nếu ngài có ý dùng bữa ở Giang Hoa Lâu có thể làm thẻ hội viên ở đây, trở thành hội viên của chúng ta.”
Nữ tiếp viên mỉm cười nói, nụ cười trên mặt vẫn không có biến hóa gì. Chỉ có hội viên mới có thể vào Giang Hoa Lâu, đây là quy củ mà mọi người đều biết, không phải bất kỳ ai cũng có tư cách vào Giang Hoa Lâu, nhất định phải có gia sản đây đủ mới được.
Cái gọi là làm thẻ hội viên chẳng qua là một loại nghiệm chứng tài sản mà thôi, bởi vì một thẻ hội viên bình thường nhất gia định bình thường kiếm mấy đời cũng không đủ.
Đương nhiên cũng có một số người không ở Lô Hề Quận nên không biết quy củ của Giang Hoa Lâu, cho nên nữ tiếp tân thường xuyên gặp người không có thẻ hội viên mà đến ăn cơm.
Nàng mỉm cười, đưa cho Tịch Thiên Dạ một tờ. giấy, trên đó có ghi giá cả cụ thế của thẻ hội viên, từng cái đều được ghi rõ ràng, thẻ hội viên bình thường giá bao nhiêu, bạch ngân hội viên giá bao nhiêu,... Chỉ cần liếc qua là thấy rõ ràng.
Nếu không làm nổi thẻ hội viên thì lúc này nữ tiếp tân không cần nhiều lời, khách hàng tự biết khó mà lui
"Không có hứng thú.”
Tịch Thiên Dạ không thèm nhìn tờ giấy một chút nào đã trả lại.
"Các hạ đi thong thả."
Nữ tiếp viên hơi hành lễ, chuẩn bị quay trở vẽ, hiển nhiên lại gặp được người biết khó mà lui.
"Ngươi chờ một chút, mang bọn ta đến chỗ ăn tốt nhất quán của ngươi. Nhớ kỹ, chỗ tốt nhất.
Dạ thản nhiên nói.
"Các hạ, chỉ có hội viên mới có thể dùng cơm tại Giang Hoa Lâu."
Nữ tiếp tân dừng bước, lông mày hơi nhíu lên. Người trước mắt giống như một kẻ ngu dốt vô trí, sao lại không biết chuyện như vậy, chẳng lẽ hẳn không nhìn ra Giang Hoa Lâu căn bản không phải nơi mà các ngươi có thể tiêu phí nổi.
"Cô nương, ta xưa nay đều không nói thích nó đến lần thứ hai, ngươi làm theo là được."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, ánh mắt lóe lên một vòng kim quang, thân thể nàng bổng cứng đờ, một lưỡng khí lạnh bao phủ xuống, nháy mắt đã phát hiện ra mình không thể động đậy, trong mắt nàng ánh lên vẻ hoàng sợ...
"Các... Các hạ...Giang Hoa Lâu không phải nơi bình thường, ngươi chớ có làm loạn... Cẩn thận không vạn kiếp bất phục.”
Thanh âm thị nữ run rẩy, nàng biết được đã gặp phải tu sĩ cường đại, gϊếŧ chết nàng còn dễ hơn cả gϊếŧ một con kiến.
Nàng không ngờ rằng mình lại gặp phải một người gây chuyện, trong mấy năm làm ở Giang Hoa Lâu là lần đầu tiên gặp phải. Bởi vì ai lại không biết bối cảnh của Giang Hoa Lâu, toàn bộ Lô Hề Quận Thành, không ai dám tới đây gây chuyện.
"Trước kia nàng cũng nghe nói có người tu hành ỷ vào tu vi cường đại mà tới Giang Hoa Lâu nháo sự nhưng người kia về sau có kết cục rất thảm.
"Ngươi chỉ làm theo là được” Tịch Thiên Dạ thắn nhiên nói.
Hãn cũng không muốn làm khó một thị nữ ở quán rượu nên không có thương tổn nàng mà chỉ khống chế bắt nàng dẫn đường
Trần Tuyết nơm nớp lo sợ, dưới uy áp đáng sợ kia, nàng căn bản không thể phản kháng mà chỉ có thể dẫn đường.
Có Trần Tuyết dẫn đường nên đám người Tịch Thiên Dạ đi rất thông suốt, rất nhanh đã đi vào trong Giang Hoa Lâu.
Giang Hoa Lâu có ba mươi sáu tầng, bên trong cực kì xa hoa, chia làm rất nhiều khu vực, người đẳng cấp khác nhau hoạt động ở khu vực khác biệt.
Hội viên cấp kim cương ở Giang Hoa Lâu không phải người nhiều tiền là có được, căn bản không thể làm trực tiếp mà chỉ những người địa vị cao thượng, được Giang Hoa Lâu tán thành mới có được đặc quyền của hội viên kim cương.
"Các hạ, ngươi tuyệt đối đừng làm loạn, bối cảnh Giang Hoa Lâu rất lớn, ở Lô Hề Quận không ai dám trêu chọc, mong ngươi nghĩ lại a!"
Trần Tuyết run rẩy nói, nàng cũng phát hiện ra Tịch Thiên Dạ không có ý thương tổn nàng nên mới buông lỏng không ít.