Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 165




Ở trong mắt các học viên, Tịch Thiên Dạ chính là thiên chỉ kiêu tử ở trên chín tầng trời, không giống với bọn họ.

Tất cả mọi người đều không ngờ rằng, Tịch Thiên Dạ sẽ xuất hiện ở đảo Yên Ba. Không phải hắn đã được học. viện bảo vệ, đưa đến nơi an toàn nhất rồi sao.

Huống chỉ bây giờ đảo Yên Ba bị công phá, bốn phía đều có nguy hiểm, hắn càng không nên xuất hiện mới đúng.

Nhưng mà bây giờ Tịch Thiên Dạ lại xuất hiện ở đây, hoàn toàn ngoài dự liệu của mọi người.

"Chủ nhân!" trong mắt Vương Vũ Văn tràn đầy vẻ kinh hỉ, nhưng mà vẻ kinh hỉ nhanh chóng chuyển hóa thành lo lắng.

Chủ nhân không nên xuất hiện trên đảo Yên Ba a, một khi để người của thế giới hắc ám phát hiện hiện nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.

" học trưởng Tịch Thiên Dạ, ngươi đi mau đi, mặc kệ chúng ta." Một nữ học viên can đảm la lớn.

Ánh mắt Mạnh Vũ Huyên hiện vẻ phức tạp, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, vào giờ phút này, Tịch

Thiên Dạ sẽ xuất hiện ở trước mặt của nàng.

"Tịch Thiên Dạ, không ngờ ngươi lại dám xuất hiện."

Tên áo đen cầm đầu cũng tỏ vẻ kinh ngạc, hắn không ngờ sẽ gặp được Tịch Thiên Dạ ở đây.

Theo lý thuyết, Tịch Thiên Dạ không nên xuất hiện trên đảo Yên Ba mới đúng.


Chẳng qua tên áo đen cầm đầu nhanh chóng bỏ qua cảm giác kinh ngạc, trong lòng đột nhiên mừng rõ không thôi, nếu như hắn giết chết Tịch Thiên Dạ, tất nhiên sẽ được tông môn trọng thưởng, quả thực là —- một đêm phát tài a.

"Giết chết hắn."

Hắn quyết đoán ra lệnh, cũng là người thứ nhất không nhịn được xông lên phía trước, giống như bầy sói đói nhìn thấy đồ ăn ngon vậy.

Những người còn lại cũng nhao nhao rít gào tiến lên, chỉ cần giết chết Tịch Thiên Dạ thì mỗi một người bọn hắn đều sẽ được thật nhiều chỗ tốt.

Nhưng mà, tên cầm đầu vừa lao ra hai bước, ở trước mặt hắn chợt lóe lên một ánh kiếm rồi biến mất. Sau một khắc, hắn phát hiện mình không nhúc nhích được, thân thể không nghe tư duy sai khiến, đáng sợ hơn chính là hắn nhìn thấy mình đang từ từ tách ra khỏi thân thể, lạch cạch rơi xuống đất.

"Không..."

Rốt cuộc, hắn đã ý thức được điều gì, thế nhưng đã chậm. Tư duy ngày càng trở nên mơ hồ, trời đất quay cuồng, vô biên hắc ám kéo đến.

Hắn đến chết cũng không thể hiểu được, hắn là tu sĩ thiên cảnh a, vì sao đối mặt với Tịch Thiên Dạ lại không chịu được một đòn như thế, còn chưa rõ sự việc như thế. nào cũng đã chết rồi.

Đám tu sĩ thế giới hắc ám còn lại cũng biến sắc, thủ lĩnh của bọn hắn chính là thiên cảnh tầng thứ tư, nhưng ngay cả một kiếm của Tịch Thiên Dạ cũng không đỡ được, làm sao Tịch Thiên Dạ mạnh như vậy.

"Dám tùy ý giết chóc trong cung điện của ta, đáng chết."

Quân vương kiếm trong tay Tịch Thiên Dạ run lên, bỗng nhiên tỏa ra vô tận kiếm khí bao phủ toàn bộ bên trong cung điện.


Nơi kiếm khí đi qua, tất cả tu sĩ thế giới hắc ám đều dồn dập bị giết chết, căn bản không kịp chạy trốn.

Trong khoảnh khắc, toàn bộ tu sĩ thế giới hắc ám trong thiên giai học xá số hai đều bị giết sạch.

Một kiếm kinh diễm, chấn động lòng người. "học trưởng Tịch Thiên Dạ." Tất cả học viên đều chấn động nhìn một kiếm vô song kia, nhìn phong thái tuyệt thế của Tịch Thiên Dạ, bây giờ trong mắt họ chỉ có chấn động cùng sùng bái.

Vị học trưởng kinh tài tuyệt diễm nhất của học viện bọn họ, quả nhiên thiên hạ vô song.

Không ít thiếu nữ nhìn về Tịch Thiên Dạ với ánh mắt vừa sùng bái lại si mê, tuy rằng học trưởng không phải quá đẹp trai, nhưng lại là người có mị lực lớn nhất.

Sau khi giết sạch tất cả tu sĩ thế giới häc ám, Tịch Thiên Dạ lại kiểm tra một lần, xác định đã không còn người nào ẩn núp, hắn liền đi đến chính giữa cung điện, từ trong ống tay áo lấy ra một cái đĩa ngọc chôn xuống dưới đất.

Rất nhanh, một luồng linh khí kinh người từ trong mặt đất toát ra, hóa thành một lồng ánh sáng trắng mờ, hoàn toàn bao phủ thiên giai học xá số hai, từng lưồng khí tức đặc thù từ trong lồng ánh sáng tản ra thể hiện sức phòng ngự mạnh mẽ.

Cái đĩa ngọc kia chính là then chốt của trận pháp phòng ngự loại nhỏ này được Tịch Thiên Dạ luyện chế ra trong lúc rãnh rỗi, có thể tạo ra một màn sáng phòng ngự ngay tại chỗ, hơn nữa không cần dùng sức mạnh của chính mình, nó có thể tự động hấp thụ đại địa mẫu khí làm nguồn năng lượng hạt nhân, rất là thuận tiện cùng thực dụng.

Một khi phòng ngự được hình thành, cho dù tôn giả đến đây, trong thời gian ngắn cũng đừng hòng phá vỡ.

"Vương quản gia, ngươi phụ trách quản lý trật tự bên trong học xá. Nhớ kỹ, đừng ra khỏi học xá dù chỉ một bước. Nếu như có những học viên khác đến học xá tị nạn, ngươi có thể tự mình xem xét rồi quyết định có cho bọn họ đi vào hay không."


Tịch Thiên Dạ đặt quả cầu tròn vào lòng bàn tay Vương Vũ Văn, nhẹ giọng dặn dò.

Viên cầu này chính công cụ khống chế loại trận pháp phòng ngự nhỏ này, bên trên có ghi chép tỉ mỉ phương pháp sử dụng.

"Chủ nhân, ngài không ở lại trong học xá sao."

Vương Vũ Văn có chút lo lắng nói, bây giờ đảo Yên Ba rất loạn, bốn phía đều là nguy hiểm, đâu đâu cũng có ma đầu thế giới hắc ám, chủ nhân lại là mục tiêu trọng điểm của bọn họ, nếu bị phát hiện, nàng thật không dám nghĩ đến hậu quả.

"Ta còn có những chuyện khác phải làm." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, ánh mắt nhìn về phía xa chân trời, nơi đó đang bùng nổ một luồng năng lượng rất mạnh, đỏ rực như lửa, nhuộm đỏ nửa bầu trời.

Hắn cảm nhận được luồng sức mạnh quen thuộc, hẳn là đại sư tỷ Nguyễn Quân Trác.

Nàng không hề rời khỏi thành Trường Thương, mà ở lại học viện Trường Thương.

Vương Vũ Văn muốn nói lại thôi, thấy Tịch Thiên Dạ muốn rời đi, nàng cũng không dám lại khuyên bảo hắn.

Mạnh Vũ Huyên nhìn bóng lưng Tịch Thiên Dạ rời đi, trong mắt tràn đầy vẻ cô đơn cùng đắng chát, một cảm giác khó nói thành lời bao phủ trong lòng. Từ đầu tới cuối, Tịch Thiên Dạ chưa từng liếc nhìn nàng một cái, dường như đã thật sự xem nàng là người xa lạ, xem nàng là không khí.

"Đại sư tỷ, ngươi đi mau, mặc kệ chúng ta."

"Đại sư tỷ, xin ngươi đi mau đi, dù sao chúng ta cũng sẽ chết."

Biên giới đảo Yên Ba, cách trung ương thánh sơn một đoạn đường, một đám học viên đang trốn chạy thì bị tu sĩ thế giới hắc ám ngăn chặn.

Gần như trong lúc mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng, đại sư tỷ Nguyễn Quân Trác đột nhiên từ trong trung ương thánh sơn bay ra, ngăn ở trước mặt những tu sĩ thế giới hắc ám.


Vốn dĩ, dựa vào sức mạnh của đại sử tỷ thừa sức đối phó những tu sĩ hắc ám này.

Nhưng mà, sau khi một thanh niên âm lãnh tà mị xuất hiện, tất cả đều thay đổi, đại sư tỷ không địch lại thanh niên tà mị kia, hiện giờ đã rơi vào tình cảnh nguy. hiểm.

"Đại sư tỷ, ngươi mau chạy đi, xin ngươi mặc kệ bọn ta.

Một nam học viên, hai mắt đỏ đậm, liều lĩnh xông vào chém giết. Nhưng mà hắn vừa mới lao ra, liền bị một tu sĩ hắc ám gần đó một kiếm đánh giết, thi thể chia lìa.

Ở trước mặt đám tu sĩ hắc ám khát máu hung tàn, lại có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, những học viên bình thường căn bản không có năng lực chống cự.

Hơn một trăm học viên bị khốn trong một góc, dường như bầy cừu nhỏ chờ đợi bị làm thịt.

Cho dù bầy cừu nhỏ rất phẫn nộ, muốn liều mạng phản kháng, nhưng ở trước mặt đồ đao máu tanh, bọn họ lại yếu ớt vô lực.

Nguyễn Quân Trác mặc một bộ áo đỏ, trên người nàng thiêu đốt ngọn lửa màu vàng óng, một con hỏa phượng hoàng sống động, mỹ lệ vô cùng bay chung quanh nàng, tỏa quang huy óng ánh.

Nàng rất mạnh mẽ, dù là những tu sĩ thiên cảnh tầm thường cũng không phải đối thủ của nàng.

Nhưng người trẻ tuổi đối diện nàng lại càng mạnh mẽ hơn, khí tứ uy nghiêm hùng hậu, quả thực đã có thể so với tôn giả.

Chỉ mới giao đấu mấy hiệp, Nguyễn Quân Trác đã bị thương nặng, áo đỏ nhuốm máu.

"Nguyễn Quân Trác, vốn dĩ muốn giết ngươi còn có chút khó khăn, lại không nghĩ tới ngươi tự chạy đến chịu chết." khóe môi thanh niên tà mị cong lên, trong mắt tràn đầy ý xấu.

Hắn không phải ai khác, chính là Trần Nguyên Thủy. sau khi gặp nạn ở Thiên Bảo cung hắn liền trở về Ma Hải thiên cung, ai ngờ trận pháp phòng ngự của đảo Yên Ba bị công phá, nên hắn chủ động suất lĩnh tu sĩ thế giới hắc ám đánh vào đảo Yên Ba.