Đương nhiên, thần niệm truyền đạo chính là chính là năng lực mà tu sĩ đến nguyên anh kỳ mới nắm giữ, tu tiên giả bình thường không cách nào sử dụng thần niệm truyền đạo, đương nhiên Tịch Thiên Dạ sẽ không bị điều này hạn chế.
"Chủ nhân, ngài lưu truyền lại loại kiếm đạo gì vậy?” Khí tôn Tuân Vinh không nhịn được hiếu kỳ nói.
"Thanh Liên Kiếm Quyết." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Thanh Liên Kiếm Quyết tại Thái Hoang Thế Giới sợ rằng chưa ai biết đến, nhưng ở trên tiên giới cửu trọng thiên là một loại kiếm quyết nổi như sấm bên tai, chính là kiếm đạo do Thanh Liên kiếm tiên sáng chế ra.
Năm đó Thanh Liên kiếm tiên một kiếm phá trời, Thanh Liên bao phủ ba ngàn thế giới, xuyên qua cửu thiên thập địa, miễn cưỡng sánh ngang với các vị tiên đế khác. Tuy cuối cùng vẫn bại dưới tay tiên đế nhưng cũng được liệt vào danh sách một trong những vị chí cường kiếm tiên của tiên giới cửu trọng thiên.
Đương nhiên, Hoa Nhất Nhiên sẽ không thể nào ngộ ra được Thanh Liên Kiếm Ca, đây là kiếm quyết ngay cả tiên nhân cũng khó mà ngộ ra được. Tịch Thiên Dạ chỉ đơn giản hóa đi Thanh Liên Kiếm Ca một tỉ lần, sau đó dựa theo thiên địa quy tắc hiện tại của Thái Hoang Thế Giới mà sáng tạo ra một bộ kiếm quyết đơn giản hơn.
Tuy rằng chỉ vẻn vẹn ẩn chứa một phần một tỉ đặc. điểm của Thanh Liên Kiếm Ca những nếu đặt ở Thái Hoang Thế Giới vẫn y nguyên là kiếm đạo có một không hai.
Giữa lúc Hoa Nhất Nhiên vẫn còn đang tìm hiểu kiếm đạo, bốn tên đại tôn của Thế Giới Hắc Ám đã xuất hiện trên bầu trời Thiên Bảo Cung, phóng ra vô tận uy thế như ngàn vạn tấn nước mạnh mẽ ập tới, hoàn toàn đề ép tòa Thiên Bảo Sơn.
"Người của Thiên Bảo Cung toàn bộ lăn ra đầy quỳ xuống đầu hàng, bằng không cả nhà đều sẽ bị chém tận giết tuyệt."
Một tên đại tôn mắt đỏ như máu nhìn Thiên Bảo Cung. Vừa rồi hắn đã nghe được tin tức một trong tám vị đại hộ pháp của Huyết Sát Giáo là Đàm Khôn Lâm đã bị Thiên Bảo Cung giết chết, với tư cách là Huyết Sát lão tổ, lúc này hắn vô cùng tức giận.
Trừ Huyết Sát Giáo lão tổ Huyết Kiêu, lão tổ Xích Luyện Tông Xích Ma cũng mang ánh mắt đầy cừu hận, một tên tôn giả đỉnh cao của Xích Luyện Tông cũng đồng dạng ngã xuống tại Thiên Bảo Sơn, là tổn thất không gì sánh được với Huyết Sát Giáo.
Dù sao đỉnh cao tôn giả cũng rất ít ỏi, như Huyết Sát Giáo cùng Xích Luyện Tông cũng chả có bao nhiều người, chết một liền thiếu một.
Bốn người bọn họ đứng bên ngoài kêu gào nửa ngày nhưng bên trong Thiên Bảo Cung chả có chút động tĩnh nào, yên lặng đến mức quỷ dị giống như căn bản không biết sẽ có một đợt diệt giáo đang đến gần.
"Nghĩ rằng làm rùa đen rút đầu là có thể trốn tránh sao?"
Huyết Kiêu cười lạnh, sau đó đột nhiên vung tay lên, một luồng sức mạnh khổng lồ từ cơ thể phóng ra, huyết quang trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Thiên Bảo Sơn, hóa thành biển máu, cưồn cuộn lao phề phía Thiên Bảo Cung.
Một đòn của đại tôn thì đừng nói là một tòa kiến trúc, ngay cả một ngọn núi cũng có thể san bằng.
Nhưng huyết hà vừa đánh về phía Thiên Bảo Cung thì bỗng một vòng hào quang năm màu sáng lên từ đỉnh 'Tử Thần Phong, hào quang năm màu này như cầu vồng trên trời, đánh nát dòng huyết hà, tinh lực đầy trời cũng bị hào quang này tịnh hóa mất, hoàn toàn tan biến trong hư không.
Cùng lúc đó, một lồng sáng năm màu khổng lồ đột nhiên xuất hiện, bao phủ bảy tòa linh phong của Thiên Bảo Sơn.
"Thần văn trận pháp...!"
Chân mày Huyết Kiêu cau lại, trong mắt loé ra một tia kinh ngạc. Không ngờ một đòn của hắn lại bị trận pháp ngăn cản, trên đời này có loại trận pháp đủ khả năng ngăn cản một đòn của hắn sao?
Trừ thánh trận trong truyền thuyết ra, trận pháp tôn giai phổ thông căn bản không thể kháng trụ công kích của hắn, nhưng Thiên Bảo Cung không thể nào có thánh trận được. Cao lắm chỉ là một tòa Tôn cấp thần văn trận pháp.
"Cho rằng dựa vào trận pháp liền có thể ngăn cản ta, thật tức cười."
Huyết Kiêu lạnh lão nở nụ cười, cũng không tiếp tục lưu thủ, hắn thúc dục sức mạnh toàn thân, điên cuồng oanh kích tầng hào quang năm màu kia, khiến cho cả tòa sơn mạch rung động dữ dội.
Nhưng điều khiến hắn không thể tưởng tượng chính là dù hắn có công kích thế nào thì tầng hào quang kia vẫn thủy chung không thể bị phá vỡ, nó phảng phất như một tòa núi cổ vĩnh hằng bất động.
Hơn nữa hắn còn phát hiện lực công kích của hắn càng mạnh thì phản chấn sẽ càng mạnh, có mấy lần suýt chấn thương bản thân, trận pháp này giống như phản hồi lại toàn bộ công kích của hắn vậy.
"Đồng loạt ra tay, chỉ là một lớp mai rùa mà thôi, ta không tin là không phá được."
Chu Tinh phát hiện điểm không đúng, tầng hào quang năm màu này mạnh một cách quá đáng, chỉ dựa vào sức một mình Huyết Kiêu hiển nhiên không thể phá vỡ. Bốn người liền không do dự đồng loạt ra tay, sử dụng đòn mạnh nhất của mình liên tục đánh về phía trận pháp, sức mạnh kinh khủng bao phủ thiên địa, háo thành vô số ánh sáng năng lượng khuếch tán xung quanh, dù cách xa trăm dặm vẫn cảm nhận được mặt đất đang chấn động.
Một màn này chấn động toàn bộ thành Trường Thương, vô số người liềc mắt nhìn nhau, đồng thời thán phúc sức phòng ngự mạnh mẽ của trận pháp Thiên Bảo. Cung.
Tịch Thiên Dạ ngồi ngay ngắn bên trong Thiên Bảo. Cung, bộ dạng vững như núi Thái Sơn, sắc mặt bình thường. Bất luận bên ngoài có rung động như thế nào. cũng không ảnh hưởng đến hắn.
Còn về phần khí tôn Tuân Vinh, Chu Khánh Diêm, cùng với môn đồ đệ tử của bọn họ thì lo lắng nhìn ra bên ngoài, bộ dạng kinh hồn bạt vía, họ lo lắng trận pháp sẽ không chịu đựng được mà bị bốn vị đại tôn liên thủ phá tan.
Tịch Thiên Dạ cười gắn, bốn tên đại tôn cũng muốn phá tan Âm Dương Ngũ Hành Điên Đảo đại trận của hắn, quả thực là chuyện viển vông.
Đừng nói mấy tên đại tôn, cho dù thánh giả tự thân tới, trong thời gian ngắn cũng đừng nghĩ phá được.
Bên ngoài mặt đất vẫn rung chuyển, bên trong một tòa đại điện ở Thiên Bảo sơn bầu không khí cũng trở nên nghiêm nghị khiến hô hấp cũng có chút khó khăn. Một người nữ phụ cầm vạt áo Trương Viên Cao, khàn giọng gào khóc.
"Ta đã nói rồi, đừng đến Thiên Bảo Cung, chúng ta nên gia nhập Nguyên Thiên liên minh là được rồi, vậy mà ngươi không nghe ta, không nghe ta... Giờ thì sao nào, chết đến nơi rồi, một nhà lớn nhỏ chúng ta đều bị ngươi hại chết..."
Cung điện này tạm thời do bọn người thuộc gia tộc của Trường Viên Cao cư ngụ, ba bốn trăm miệng ăn lớn nhỏ đều tụ tập bên trong điện.
Sắc mặt Trương Viên Cao trắng bệch, không nói một lời, nghĩ ngợi đến xuất thần, từng giọt mồ hôi không ngừng nhỏ xuống sau gáy.
"Như thế nào cho phải, như thế nào cho phải đây... gia tộc họ Trương chúng ta chỉ vừa quật khỏi, không lẽ giờ phải chịu cảnh diệt tộc sao?”
Một ông lão mặc cẩm bào không ngừng đi qua đi lại bên trong đại điển, bộ dạng rất khủng hoảng cùng bất lực. Ông chính là phụ thân của Trương Viên Cao, một thương nhân phổ thông, sau khi Trương Viên Cao kiếm được chút thành tựu trong giới kinh doanh thì địa vị mới như nước lên thuyền lên, nắm giữ địa vị cùng của cải hiện tại của Trương gia.
Lúc này Trương gia hơn 300 miệng ăn tụ tập cùng nhau, trên già dưới nhỏ toàn bộ đều khóc sướt mướt bộ dạng sợ hãi tột độ.
Mấy người vợ của Trương Viên Cao thì cầm chặt vạt áo của hắn gào thét không chịu buông.
Vốn người Trương gia không đồng ý đến Thiên Bảo. Cung, dù sao trong mắt họ thì đây chỉ là một thế lực mới, Thiên Nguyên Liên Minh so với thế lực này mạnh mẽ hơn nhiều, có thể trong thời khắc nguy cấp bảo vệ an toàn cho họ.
Nhưng là Trương Viên Cao nhất định không chịu gia nhập Nguyên Thiên Liên Minh, hắn nhất định phải đến tị nạn ở Thiên Bảo Cung. Vì hắn là người làm chủ của gia tộc nên không ai dám phản đối, nhưng hiện tại có bốn vị đại tôn đang trên bầu trời tuyên bố diệt sạch Thiên Bảo. Cung, mà Trương gia sợ rằng cũng sẽ phải chôn cùng bọn họ.