– Phu quân thật bá khí, đó là phụ tử chân long tung hoành xưa này.
Lý Vân Tiêu nhìn Ba Mộc:
– Không biết ý đại nhân thế nào?
Nơi này dù gì là địa bàn Hải Hoàng Điện, hơn nữa Ba Mộc và Tù là quen biết cũ, nên tôn trọng ý kiến của Ba Mộc.
Ba Mộc thở dài một tiếng:
– Ài, Tù cũng là cường giả khoáng thế, không ngờ rơi vào tình thế này. Nếu Tù đồng ý trợ giúp ngươi đối kháng ma kiếp thì ta rất sẵn lòng trả pháp thân lại cho hắn.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Đáng tiếc hắn cũng không chịu, pháp thân thì...
Lý Vân Tiêu liếm môi cười gian:
– Ta có mấy vị bằng hữu thiếu thân thể, đúng lúc có thể tạm thởi sắp xếp chỗ cho họ.
Ba Mộc gật đầu nói:
– Mọi chuyện tùy ý ngươi.
Lý Vân Tiêu nhận được câu trả lời liền ra lệnh:
– Hai con sâu này ồn quá, giết hết. Nếu có ai dám ngăn cản thì giết hết!
Từ khi có được Họa Đấu chân thân thì bây giờ Phong Yếu Ly là Họa Đấu chân khu hoàn chỉnh.
Tuy thực lực tăng hơn trước nhiều nhưng chưa tới trình độ biến thái, kêu Phong Yếu Ly một người đối kháng đám cao thủ Thiên Vũ Minh tất nhiên không được.
Dận Vũ đang truy sát Tù, người Thiên Vũ Minh bao vây làm gã khựng lại.
Dận Vũ tức giận quát:
– Lý Vân Tiêu, ngươi thật sự muốn thành tử địch với ta sao?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Đại nhân nói gì kỳ, đã bao giờ chúng ta không là tử địch?
– Tốt tốt, vậy ngươi đừng hối hận!
Dận Vũ tức điên rồi lại không biết làm sao, chỉ có thể buông bỏ truy sát Tù, rút ra sau.
Bàn Nghị, Cố Thanh Thanh xông hướng Tù và Giao Nữ. Bọn họ giật mình không dám trực diện uy lực Thiên Vũ Minh.
Tù kinh kêu:
– Ba Mộc, ngươi thật sự quên tình cảm ngày xưa sao? Nếu không có ta giúp ngươi thì bây giờ ngươi vẫn là nô tài của Phổ, làm sao có Ba gia đỉnh cao như hôm nay?
Ba Mộc thở dài, khẽ lắc đầu. Ba Mộc nhắm mắt lại, ngồi trên đài sen pháp hoa nhập định.
Ánh mắt Phong Yếu Ly lạnh lùng nói:
– Dận Vũ, cứu binh của ngươi đâu? Nếu vẫn không đến thì ta có ý kiến là rút đi.
Lý Vân Tiêu nét mặt sa sầm hỏi:
– Cái gì? Còn có cứu binh? Nhanh chóng giết!
Giờ Dận Vũ đi lẻ là thời cơ tốt nhất giết chết.
Lý Vân Tiêu hóa thành sấm sét bắn xuyên qua.
Dận Vũ hoàn toàn biến sắc mặt, không rảnh kịch chiến nữa, gã quát to:
Dận Vũ không đỡ nổi, hộc ngụm máu bị đánh bay xa ngàn trượng.
Dận Vũ mới ổn định thân hình thì không rảnh nghĩ đến cái gì xoay người hóa thành độn quang chạy trốn.
– Loài bò sát nhà ngươi kéo dài hơi tàn không biết bao nhiêu năm, kẻ nên sớm vùi xuống đất mà cứ sống dai nhách có gì vui?
– Hừ! Mặt mũi các đời chân long bị ngươi làm mất hết, ngươi chết tại đây để lại chút tôn nghiêm cho long tộc đi!
Đằng trước Dận Vũ lấp lánh ánh sáng, Xán và Trác hiện hình lạnh lùng nhìn Dận Vũ.
Cơ thể hiện tại của Dận Vũ thủng lỗ chỗ, đấu với một người còn khó chứ nói gì bốn phía toàn là cường giả hư cực thần cảnh. Có thể nói lên trời không đường, xuống đất không cửa.
Mặt Dận Vũ tái nhợt kêu lên:
– Yếu Ly huynh, cứu ta!
Phong Yếu Ly lắc đầu thở dài nói:
– Dận Vũ huynh, làm người phải tự lập tự cường, chuyện gì đều tự dựa vào mình. Huống chi sự việc liên quan mạng sống, bản thân không cố gắng tranh thủ, dựa vào người khác làm sao được? Dận Vũ huynh hãy tự giải quyết cho tốt, ta đi trước một bước, có duyên sẽ gặp lại.
Dận Vũ tức hộc máu, giận dữ hét:
– Phong Yếu Ly! Ngươi ác lắm!
Phong Yếu Ly xì cười không thèm để ý Dận Vũ, một mình đi ra ngoài Hải chi sâm lâm.
Lý Vân Tiêu nheo mắt. Phong Yếu Ly cũng là mối họa, nếu có thể trừ khử luôn là tốt nhất. Nhưng trước mắt phải phân biệt được yếu và thứ yếu, Dận Vũ mới là tai họa lớn nhất.
Quan trọng là luân phiên chém giết với thuộc hạ của Tù làm mỗi người bị tiêu hao rất lớn, Phong Yếu Ly thì trong trạng thái cao nhất.
So sánh hai bên nếu đánh nhau dù giữ Phong Yếu Ly lại được e rằng phải trả giá cực đắt.
Tù và Giao Nữ bị Bàn Nghị, Cố Thanh Thanh giết cực kỳ chật vật.
Tù biết đại thế đã mất, vội nói:
– Ba Mộc, ta đồng ý điều kiện của ngươi, mau dừng tay!
Ba Mộc nhướng mí mắt:
– Giờ phút này hết thảy do Vân thiếu gia làm chủ, ta không xen vào được.
Tù căng thẳng hét lên:
– Lý Vân Tiêu!
Lý Vân Tiêu nói:
– Nói nhảm nhiều vậy, chết cũng không thể chết trong yên lặng sao? Ngươi có tư cách gì bàn điều kiện với bản thiếu gia?
Mắt Lý Vân Tiêu chất chứa châm chọc ra lệnh:
– Giết!
Tù vừa kinh vừa giận, đầu óc ngu ngơ.
Gã là cường giả xuyên suốt xưa nay, tuy đối phương là chủ Giới Thần Bi nhưng dù gì là nhân loại kinh nghiệm còn thấp, Tù không thèm đặt đối phương ở vị trí ngang hàng mình.