Ván Cờ Báo Thù Chốn Cung Đình

Chương 17




Ta như không nghe thấy lời sỉ nhục của nàng ta, trong mắt lóe lên vẻ hồi tưởng, khóe môi mang nụ cười hoài niệm.

"Ngươi có biết không? Ca ca giỏi kiếm pháp, huynh ấy thường múa kiếm trong áo trắng dưới trăng, ánh bạc uyển chuyển, như rồng bơi lội dưới nước."

"Nhưng ta khác ca ca. Đao pháp, kiếm pháp của ta xấu xí như g.i.ế.c lợn." Ta cười: "Nhưng cũng giống như g.i.ế.c lợn, nhanh, chuẩn, tàn nhẫn!"

Ánh bạc lóe lên, chữ "tàn nhẫn" cuối cùng chưa dứt, ta đã cắt đứt lưỡi nàng ta.

Ta ghé sát tai nàng ta cười nhẹ.

"Ngươi xem, rất nhanh phải không?"

Tiếc rằng, nàng ta không thể trả lời, chỉ có thể phát ra âm thanh "ư ư", nghe như đang hỏi ta "tại sao".

Ta dùng lưỡi đao vỗ nhẹ lên mặt nàng ta.

"Tại sao ư? Bởi vì ca ca ta, chính là Thiếu tướng quân Thẩm Vận Lương bị ngươi vu oan mưu phản."

Trong đôi mắt mở to của nàng ta bùng lên sự kinh hoàng, rồi ngất đi.

Ngày mai, nàng ta sẽ bị xử tử.

Ta quay người rời khỏi nhà giam.

Hoàng hậu quả thật không hạ độc cho ta, nàng ta vô tội, giống như ca ca không mưu phản vậy.

Sở dĩ chó săn vây quanh nàng ta, là vì sợi chỉ thêu trên quần áo của nàng ta đã được ngâm trong kịch độc Nam Cương pha loãng, nên trên người nàng ta có mùi của kịch độc Nam Cương.

Mua chuộc cung nữ bên cạnh Hoàng hậu, ta không làm được.

Nhưng mua chuộc một tú nữ nho nhỏ ở phường thêu, lại rất đơn giản.



Ván cờ, chỉ còn thiếu nước cuối cùng.

21

Sáng sớm ngày hôm sau, Bùi Thành Hành vừa tan triều đã đến cung của ta.

Hắn ta mặc thường phục tay áo hẹp màu ngọc lục viền chỉ vàng, không mặc long bào, giữa hai lông mày toát lên vẻ quý phái, như thể vẫn là vị Thái tử đánh ngựa ở Trường An, thu hút vô số ánh mắt ngưỡng mộ.

Hắn ta nắm lấy bàn tay lạnh giá của ta, sưởi ấm cho ta.

"Kiến Thanh, Tây Vực mới cống nạp lông cáo tuyết, trẫm đã bảo người làm đôi găng tay lông cáo tuyết, ngày mai sẽ gửi đến. Đôi tay của kỳ thủ, rất quan trọng đấy."

Ta gật đầu.

Bùi Thành Hành đưa tay, vén một lọn tóc rơi xuống bên má ta ra sau tai.

"Còn nữa, trước đây trẫm đã cho người trồng đầy hoa mai trắng ở núi Tần Lĩnh, vào mùa đông hoa mai trắng nở thành biển tuyết, cũng có thể thay thế cho hoa lê, Kiến Thanh có thích không?"

"Thích." Ta cười: "Bệ hạ, cùng đánh cờ đi."

"Được."

Ta bị mù mắt, không thể đặt quân cờ, nên khi chúng ta đánh cờ, đều phải báo vị trí, để hắn ta đặt quân thay ta. Bùi Thành Hành lại không hề thấy phiền phức.

Ta cầm quân đen đi trước.

"Đông sáu Nam mười hai."

Bùi Thành Hành cầm quân đen của ta, đặt vào vị trí Đông sáu Nam mười hai.

Sau đó hắn cũng đặt một quân, nói cho ta biết vị trí.



"Đông bốn Nam mười."

Ta vừa định tiếp tục, bỗng nhiên nhíu mày.

Bùi Thành Hành hiểu ý, quay đầu nhìn các cung nữ.

"Tất cả ra ngoài."

Từ khi ta bị mù, tai trở nên đặc biệt nhạy bén, khi đánh cờ, chỉ cần trong đại điện có một chút âm thanh, ta đã khó chịu không chịu nổi.

Bùi Thành Hành vô cùng xót xa về việc ta bị mù, mỗi lần hắn ta đều cho tất cả cung nữ ra ngoài, để tránh phát ra tiếng động trong đại điện.

Một ván cờ đánh đến giữa cuộc.

Ta đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt đầy hoài niệm.

"Bệ hạ, ngài còn nhớ ngày thần thiếp mới vào cung không?"

"Nhớ." Bùi Thành Hành mở miệng cười: "Ngày đó là cuối đông, trên đường tuyết chưa tan hết, nàng giả trai, mặc một bộ áo xanh như mùa xuân đến trước. Khi trẫm còn nhỏ đọc "Thích Danh", trong sách nói, "Thanh, sinh dã, tượng vật sinh thời sắc dã", ý nghĩa của Kiến Thanh, là nhìn thấy mùa xuân."

Ta khẽ cười, lắc đầu.

"Không đúng, bệ hạ, Kiến Thanh còn có ý nghĩa khác."

Bùi Thành Hành cười rất dịu dàng.

"Vậy là, lấy từ Nhất kiến khuynh tâm?"

Ta lại lắc đầu, cười nhẹ mở miệng.

"Bệ hạ, từ khi thần thiếp năm tuổi đã bắt đầu đánh cờ ở quán cờ bên đường. Thần thiếp đánh cờ, lấy biến hóa làm mục đích, lấy sát chiếu làm danh, lại có nhiều nước cờ âm nhu độc ác. Mọi người đều nói, chưa từng thấy ai có tâm đen tối như vậy. Thanh, có ý nghĩa là màu đen. Vì vậy, họ đều gọi thần thiếp là Kiến Thanh."