*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hoàng hôn buông xuống, hẻm Lam Thiên tĩnh lặng, một bí mật mập mờ được che giấu trong không gian chật hẹp.
Trong lối vào nhỏ bé, hai người gần sát nhau, hơi thở quyện vào nhau, từng chút một thiêu đốt đôi môi Chung Kỳ, khiến chúng nóng ran như sắp tan chảy.
Cô vốn định chạy trốn, nhưng lại bị bao bọc bởi hơi thở quen thuộc và dịu dàng, không nỡ rời xa.
Hôn xong môi, anh lại hôn nhẹ lên khóe môi cô vài cái. Làn hơi ấm nóng lan từ khóe môi đến má, rồi đến dái tai, cuối cùng dừng lại thật lâu ở sau gáy cô, như thể quyến luyến không rời.
Đèn hành lang vẫn chưa bật, Chung Kỳ ngoan ngoãn buông thõng tay, mặc cho thời gian như ngưng đọng, mặc dù tim cô vẫn đập thình thịch trong lồng ngực.
Trước sự thân mật đã lâu không có này, Chung Kỳ chỉ cảm thấy anh quá đáng.
Cô đã quyết tâm không sa vào lưới tình của anh, nhưng lại không chống đỡ nổi sự dịu dàng ấy. Dù đã nhiều lần “giao chiến”, cô vẫn mềm nhũn cả người.
Hơi thở dần dần ổn định, lý trí cũng quay về.
Chung Kỳ đứng thẳng dậy, lùi ra xa anh một chút.
Ánh mắt Lý Dật Sinh vẫn dán chặt trên mặt cô, khiến cô không chịu nổi cái nhìn thẳng thắn ở khoảng cách gần như vậy. Cũng không muốn lý giải cảm xúc ẩn chứa trong đôi mắt sâu thẳm kia, cô vội đưa tay che mắt anh.
Anh sẽ không nhân lúc cô mềm lòng mà đưa ra yêu cầu quá đáng chứ?
Cô lau môi, hỏi anh đang làm gì.
Anh nói, nụ hôn đầu tiên là do cô chủ động, cái này coi như là bù đắp.
"Bù đắp cái gì chứ?" Cô buông tay, trừng mắt nhìn anh.
"Anh đã hỏi ý kiến em rồi." Anh nhướn mày.
Đúng là có hỏi, nhưng căn bản không cho cô thời gian phản ứng.
Cô bĩu môi nói cái này không có trong danh sách, anh khẽ nhếch mép, lại cúi người xuống.
Cô né tránh, chỉ nghe thấy tiếng cười bất đắc dĩ của anh: "Lấy dép cho em."
Chung Kỳ lườm anh một cái, ngồi xuống ghế đổi dép bên cạnh, im lặng xỏ dép vào.
Lý Dật Sinh cũng thay dép, vào nhà bật đèn phòng khách và phòng ngủ.
Chung Kỳ lẽo đẽo theo sau anh, khi đi qua phòng khách, cô nhận thấy một vài chi tiết ở đây đã thay đổi.
Thảm phòng khách được thay mới, trên bàn nhỏ cạnh cửa sổ có thêm một bình nước nóng lạnh, tấm phủ cũ trên ghế sofa cũng được thay bằng tấm phủ màu sáng đơn giản.
Có vẻ như anh thường xuyên đến đây, cô thuận miệng nói: "Hình như dạo này anh rảnh rỗi nhỉ?"
Lý Dật Sinh dừng bước, quay đầu lại: "Hửm?"
"Còn có thời gian dọn dẹp nhà cũ nữa chứ."
Dạo này Lý Dật Sinh quả thực không quá bận, chủ yếu là vì dự án của Hứa Văn Dục đã kết thúc.
Anh thoải mái dựa vào tường gật đầu thừa nhận, còn nói dạo này kỹ năng nấu nướng của anh đã tiến bộ, học được vài món.
Chung Kỳ không tiếp lời, chỉ nói: "Hy vọng có người thích ăn."
Cô cảm thấy mình đã khôn hơn rồi, anh vòng vo, cô cũng sẽ vòng vo với anh.
Lý Dật Sinh như thể bất đắc dĩ cười, lắc đầu, chỉ vào một phòng ngủ khác nói, hai con vật nhỏ ở trong phòng đó.
Đây là lần đầu tiên Chung Kỳ bước vào căn phòng kia.
Căn phòng này giống một phòng đa năng hơn, có giá sách, giá đàn, và một chiếc bàn viết rộng, là bàn anh dùng để luyện thư pháp, giấy bút, màu vẽ vẫn còn được giữ nguyên vẹn.
"Anh biết chơi nhạc cụ à?" Chung Kỳ đã nhìn thấy giá đàn từ lâu, chỉ là không biết anh luyện tập nhạc cụ gì.
"Trước đây có học đàn cello." Lý Dật Sinh xoa mũi.
Chỉ là cây đàn cello ở trong căn nhà anh sống một mình, đã lâu rồi không được mang ra luyện tập.
"Anh kéo đàn có hay không?"
"Bình thường." Lý Dật Sinh khoanh tay trước ngực, ra vẻ suy nghĩ, "Cưa gỗ sáu năm, có dịp sẽ cưa cho em nghe."
Thực ra anh có năng khiếu âm nhạc bẩm sinh, sau khi thi đậu các cấp, thầy giáo còn từng khuyên anh nên theo con đường chuyên nghiệp.
"Anh còn biết vẽ nữa à?" Chung Kỳ lại bị màu vẽ của anh thu hút sự chú ý.
Lý Dật Sinh nói anh lớn lên trong Học viện Mỹ thuật, xung quanh đều là giáo sư mỹ thuật, nên cũng bị ảnh hưởng.
Chung Kỳ liếc nhìn anh. Người đàn ông này ngày nào cũng mặc vest bảnh bao, lạnh lùng nơi công sở. Nếu không nhìn thấy những dấu vết cuộc sống trước đây, cô sẽ không bao giờ biết được quá khứ của anh lại sống động đến vậy.
Chung Kỳ đã lâu không gặp chú thằn lằn nhỏ của Đới Trác, cô cẩn thận lấy nó ra đặt lên cánh tay mình.
Lý Dật Sinh ngạc nhiên khi cô không sợ nó.
Chung Kỳ vuốt ve đầu chú thằn lằn: "Có gì đáng sợ chứ, mấy thứ như thần thánh ma quỷ, thằn lằn ếch sừng gì đó, em hoàn toàn không sợ, điều đáng sợ nhất trên đời này là không có tiền."
Lý Dật Sinh hơi sững người, sau đó gật đầu bày tỏ sự đồng tình.
"Dù sao anh chắc chắn cũng không thể đồng cảm được rồi, anh chưa từng trải qua cuộc sống như vậy." Chung Kỳ vẫn đang chú ý đến chú thằn lằn nhỏ, giọng điệu bình thản, "Chỉ cần trải qua cuộc sống như vậy, sẽ coi tiền rất quan trọng, chỉ thích tiền thôi."
Lý Dật Sinh cụp mắt, hỏi cô không có người mình thích sao.
Còi báo động trong đầu Chung Kỳ lại vang lên, cảm thấy đây lại là một câu hỏi bẫy.
Cô tự nhủ, cô chỉ rung động nhất thời với anh, họ không thể nào đến được với nhau. Mập mờ một chút, thử cảm giác mới mẻ rồi rút lui, cô không cần một mối tình trọn vẹn.
Cô lắc đầu: "Không có."
Khi nói câu này, cô cụp mắt xuống, không muốn nhìn Lý Dật Sinh, hỏi một cách chột dạ: "Hỏi cái này làm gì?"
Lý Dật Sinh nhún vai: "Nếu có thì những việc chúng ta vừa làm hình như hơi quá giới hạn."
Đã hôn rồi, giờ mới nói những lời này?
"Vẫn là anh chu đáo." Chung Kỳ nghiến răng, nói móc, "Nhưng mà, anh Lý, cái tật này của anh phải sửa đi đấy."
Lại gọi anh là anh Lý? Còn nói anh có tật?
Lý Dật Sinh thản nhiên: "Ồ?"
"Lỡ như cô phù dâu xinh đẹp kia biết anh đa tình như vậy, chưa chắc đã là chuyện tốt, có khi còn ghét bỏ anh đấy."
"Vậy còn em?"
"Em? Em thì sao?" Chung Kỳ luống cuống liếc nhìn anh.
"Em sẽ ghét bỏ anh sao?"
"Em á? Chúng ta có quan hệ gì đâu mà em phải để tâm."
Lý Dật Sinh khẽ cười. Lại là câu nói này.
Chung Kỳ thành thạo cho thằn lằn nhỏ ăn, rồi cho ếch sừng ăn, còn tiện thể dọn dẹp hai bể nuôi.
Bận rộn một hồi lâu, khi đứng dậy, cô phát hiện Lý Dật Sinh vẫn đứng sau lưng mình.
Anh lười biếng dựa vào bàn, giọng nói trầm thấp như rót mật, gọi tên cô: "Chung Kỳ."
Cực kỳ quyến rũ.
Chung Kỳ nhìn anh.
"Làm phù rể, thì chỉ là làm phù rể thôi mà." Anh xoa trán.
Anh giải thích với Chung Kỳ, phù dâu của Tam Tam là Lâm Nam, Tam Tam đến giờ vẫn chưa từ bỏ ý định mai mối cho hai người họ.
“Anh nói với em chuyện này làm gì.” Chung Kỳ cúi đầu nghịch tay, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh nhìn cô chằm chằm: “Hứa Văn Dục là bạn anh nhiều năm, cậu ấy mời anh làm phù rể, đương nhiên anh phải đi.”
“... Ồ.”
“Chỉ là anh không thích Lâm Nam, cũng sẽ không vì bạn bè mai mối mà có gì với cô ấy.” Anh dừng lại một chút, “Anh nói rõ chưa?”
“Rõ rồi, rõ rồi.” Chung Kỳ tưởng anh hơi giận, vội vàng liếc nhìn đồng hồ, rồi đi ra ngoài, “Phải đi rồi, không đi thì không kịp về trường mất!”
Lý Dật Sinh bất đắc dĩ đi theo sau Chung Kỳ.
Có vài lời muốn nói ra, nhưng cô lại không cho anh cơ hội.
Trên đường về lại phải đi qua cửa hàng tiện lợi, Chung Kỳ vốn đi trước Lý Dật Sinh, gần đến cửa tiệm, cô đi chậm lại đợi anh, tưởng anh lại muốn nắm tay, thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng, buông thõng tay xuống bên hông.
Nhưng Lý Dật Sinh không bắt được sóng não của cô, chỉ sóng vai bước nhanh qua cùng cô.
Trong tiệm vừa lúc có khách, họ lại không bị phát hiện.
Chung Kỳ liếc nhìn Lý Dật Sinh, kìm nén chút thất vọng trong lòng.
Quả nhiên là giận rồi…
Thực ra không trách anh được, là do cô.
Cô thông minh như vậy, sao lại không hiểu ý nghĩa trong lời nói của anh, là cô quá nhút nhát, không dám đón nhận.
Đánh võ mồm thì cô có thể, nhưng chơi thật thì cô không dám nữa rồi.
Lên xe, Lý Dật Sinh nói muốn đưa cô đến một nơi.
Chung Kỳ nói không đi, đi thì sẽ không kịp về trường.
“Em có thể chọn không về trường.”
Chẳng lẽ lại muốn đưa cô về nhà?
Cô đang định nói sẽ không đi theo anh về nhà, thì anh lại nói: "Anh có thể đưa em đến nhà Cảnh Văn."
Lời nói của cô bị nuốt ngược vào trong, thấy cô có vẻ hơi giận, Lý Dật Sinh im lặng nhếch mép.
Đi được một nửa đường, Chung Kỳ nhận ra, họ đang đi đường ra ngoại ô.
Mùa đông năm ngoái, họ đi tham quan nhà máy rượu cũng đi đường này.
Gần đến nhà máy rượu, Lý Dật Sinh đổi hướng, rẽ vào một con đường nhỏ tối tăm.
Hai bên đường có đèn đường, nhưng ánh sáng lờ mờ, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy con đường và cây xanh ở đây rất mới.
Đi trên con đường nhỏ một lúc, Lý Dật Sinh tiến vào một bãi đậu xe ngoài trời mênh mông.
Trên bãi đậu xe rộng lớn chỉ có mỗi chiếc xe của họ.
“Xuống xe.”
Chung Kỳ nhìn quanh, xung quanh trống trải hoang vắng, tối đen như mực, không có một bóng người.
Lý Dật Sinh thấy cô xuống xe với vẻ cảnh giác, không khỏi bật cười, hỏi cô có sợ không.
Một tiếng trước cô còn mạnh miệng nói mình cái gì cũng không sợ, lúc này chỉ có thể cắn răng: "Có gì đáng sợ chứ."
Lý Dật Sinh hất hàm về phía cô: "Sợ thì nắm tay anh."
Chung Kỳ trợn trắng mắt, vẫn còn để bụng chuyện anh vừa nãy không chủ động nắm tay cô.
Giây tiếp theo, tay cô đã được bao bọc bởi hơi ấm.
Anh không nhìn cô, nhưng lại nắm tay cô một cách chính xác.
Trái tim đang bối rối bỗng chốc bình tĩnh lại.
Cô giả vờ giãy giụa, anh khẽ nhếch mép, như hiểu được trò hề của cô, nắm chặt hơn.
Họ đi bộ vài phút mới ra khỏi bãi đậu xe, Chung Kỳ lúc này mới nhận ra, đây là một công viên giải trí.
Lúc đi đường đến nhà máy rượu, Lâm Giang đã nói, ở đây sẽ xây dựng một công viên giải trí.
Chung Kỳ phá vỡ không khí yên tĩnh, hỏi anh định đi đâu.
"Chỗ này vẫn chưa khai trương mà?"
Anh không nói gì, chỉ dẫn cô đi về phía trước.
Tối om như vậy, định bắn pháo hoa cho cô xem sao?
Cô ôm trái tim đang đập thình thịch, lẽo đẽo theo sau.
Họ đi qua một con đường nhỏ quanh co, uốn lượn, ngay khoảnh khắc họ dừng bước, đèn trước mặt bỗng nhiên sáng lên.
Một chiếc vòng quay ngựa gỗ khổng lồ, mộng mơ hiện ra trước mắt họ.
Giống như trong truyện cổ tích, đẹp đến mức không chân thật.
Lý Dật Sinh nói đây là vòng quay ngựa gỗ lớn nhất thành phố hiện nay, nói xong, anh lại có chút áy náy, vốn định cứ mỗi bước họ đi thì sẽ bật sáng một ngọn đèn, nhưng hiện tại kỹ thuật của công viên chưa làm được.
Tuy hơi đột ngột, nhưng dù sao cũng là một bất ngờ thành công.
Mắt Chung Kỳ ngấn lệ, cô dụi mắt, nói cái này không có trong danh sách.
“Quyền giải thích cuối cùng thuộc về anh, có thể bổ sung bất cứ lúc nào.” Lý Dật Sinh nói.
Chung Kỳ hít mũi: "Vậy chẳng phải anh không có tinh thần hợp đồng sao."
Anh không nói gì, lau nước mắt cho cô, rồi hôn lên trán cô.
Hôn môi đã dịu dàng lắm rồi, hôn trán nữa thì thật là quá đáng.
"Em đã từng nói, những khoảnh khắc lãng mạn trong đời người nhiều nhất chỉ có ba lần."
Lý Dật Sinh hôn cô, muốn hỏi cô đây có được coi là một khoảnh khắc lãng mạn đạt chuẩn không.
Chung Kỳ mím môi.
Đó là cô bịa ra, những khoảnh khắc lãng mạn anh dành cho cô, đã sớm vượt quá con số ba rồi.
Editor: Vải
Nguồn: Tấn Giang