"Bình thường ăn chơi đàng điếm cà lơ phất phơ thì thôi đi, ngay cả loại ngày như hôm nay mà cậu cũng chạy tới nơi này, cậu không muốn sống nữa hả?"
Cung Tử Vũ cãi nhau với anh ta: "Những tân nương vẫn chưa tới thì ngươi sốt ruột làm gì. Ngươi là tân nương à?"
"Nếu tôi là tân nương, nhất định tôi sẽ bẻ chân cậu trong đêm động phòng hoa chúc."
Cung Tử Vũ nhịn không được khẽ run rẩy.
Kim Phồn nhìn sắc mặt trắng bệch của chàng, mặc dù ngoài miệng tức giận, nhưng vẫn đưa áo choàng trong tay ra, im lặng choàng lên cho chàng. Anh ta đã làm bạn bên cạnh Cung Tử Vũ lâu rồi, hiểu rõ chàng rất sợ lạnh. Áo choàng màu đen có chất len tươi sáng, giữ ấm rất tốt, bả vai Cung Tử Vũ trầm xuống, quanh thân truyền ra hơi ấm, chàng lập tức cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
"Sợ lạnh còn mặc ít như thế." Thấy thế, Kim Phồn lại có cái để nói.
Cung Tử Vũ nhìn áo choàng Kim Phồn mang cho mình, mỉm cười nói: "Vẫn là ngươi hiểu ta, vừa sáng sớm mà cũng lạnh quá rồi!"
Kim Phồn dùng sức kéo dây rồi thắt một cái nút ở cổ chàng, mặt hiện rõ vẻ không hài lòng.
"Ngươi muốn siết chết ta à?"
"Muốn."
Kim Phồn thật sự muốn như thế.
Cung Tử Vũ: "..."
Kim Phồn không thèm để ý chàng nữa quay người đi đến xe ngựa nóc vàng ở cách đó không xa, mở cửa xe rồi lạnh lùng nói: "Lên xe."
Trong xe ngựa, cái mặt lạnh của Kim Phồn còn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo hơn cả trời băng đất tuyết bên ngoài, Cung Tử Vũ cảm thấy mình hơi run.
Cuối cùng, chàng nhịn không được mà mở miệng giáo dục: "Ngươi đấy, đừng có cau mày như thế nữa có được không? Nhìn ngươi thêm vài lần, ta cảm thấy cả ngày hôm nay đều sẽ không may."
Kim Phồn thành khẩn hỏi lại: "Từ khi bắt đầu làm thị vệ lục ngọc theo bên cạnh cậu, có ngày nào tôi không xui xẻo?"
Cung Tử Vũ không thắng thế được: "Chậc chậc chậc... Nếu mà không vui như thế, thì điều ngươi đi trong tuần núi đêm được không?"
"Cảm ơn công tử. Xin nghe công tử phân phó ạ."
Cung Tử Vũ bĩu môi: "... Con người ngươi chán quá."
Kim Phồn không muốn đáp lời nên dứt khoát nhắm mắt lại. Chỉ nghe thấy tiếng bánh xe lăn lộc cộc, yên ổn lái về phía Cung Môn.
Trầm mặc một hồi sau, Cung Tử Vũ lại chọc anh ta: "Anh của ta đâu?"
Nhắc tới cái này, Kim Phồn trầm ngâm: "Trời vừa sáng thì thiếu chủ đại nhân đã đi bố trí việc canh gác hôm nay rồi. Người ngoài vào núi mười năm một lần, không thể phạm sai lầm... Thiếu chủ cẩn thận, biết nguyên tắc chú ý đại cục, không như một số người, còn đang ở vội vàng tìm hoa hỏi liễu."
"Tìm hoa hỏi liễu? Sao ngươi lại dùng từ sao hạ lưu như thế? Đấy gọi là nghe hát thưởng trà, làm bạn với âm luật và trà đạo. Với cả, anh của ta thông minh tài giỏi như thế, chắc chắn có thể sắp xếp xong xuôi hết thảy. Cho dù ta không tìm hoa -" Cung Tử Vũ nói sai miệng, lại lập tức đổi giọng, "Ta không nghe nhạc thưởng trà, thì ta có thể làm gì giúp huynh ấy?"
"Tôi chỉ nói một vài người, cậu vội vã dò tìm chỗ ngồi như thế làm gì?"
Cung Tử Vũ chơi xấu: "Nếu mà ngươi còn không biết lớn nhỏ như thế nữa, thì ngươi có tin ta đày ngươi đi chăn dê không?"
Kim Phồn lại tiếp tục nhắm mắt: "Cảm ơn công tử. Nghe công tử sai bảo ạ."
"Ngươi -- "
Hai người đang nói đến đó, đột nhiên có tiếng ngựa hí lên, xa phu vội giật dây cương, xe ngựa nhanh chóng dừng lại, ngoài xe loạn cào cào hết cả lên.
Kim Phồn lập tức cảnh giác, tay mò về phía con đao rồi ném cho Cung Tử Vũ, còn mình thì xuống xe ngựa xem tình hình.
Lúc này chỉ thấy có một người một ngựa đang chặn ở trước xe ngựa của Cung Tử Vũ.
Ông chủ tiệm thuốc đó nằm trên lưng con ngựa lao vun vút, hơi thở của ông ấy đã rất yếu, vết đâm ở ngực thấm ra một lượng máu lớn, cánh môi gần như không còn màu sắc. Vừa nãy khi ông ấy cưỡi ngựa chạy về phía sơn cốc Cựu Trần, đã hộc ra một ngụm máu đặc ở trên con ngựa, trong tầm mắt mơ hồ chợt nhìn thấy phía trước có một chiếc xe ngựa nóc vàng của Cung Môn, nên chỉ có thể dốc hết chút sức lực cuối cùng xông tới chặn đường.
Trông thấy ông chủ tiệm thuốc sắp chết vì cạn kiệt sức lực và ngã từ trên lưng ngựa xuống đất, Kim Phồn đi tới ngồi xổm ở bên cạnh ông ấy. Ông chủ tiệm thuốc nhìn thấy lục ngọc trên mu bàn tay của Kim Phồn thì kích động giơ tay túm lấy cánh tay của Kim Phồn.
"Thị vệ lục ngọc, ngươi mau đi báo cho... Báo cho Thiếu chủ..." Tiếng của ông ấy khàn khàn do bị bọt máu chặn, ồm ồm không rõ.
Cung Tử Vũ trên xe ngựa đã đi xuống, ánh mắt của ông chủ tiệm thuốc đã không còn rõ ràng nữa, lờ mờ trông thấy có người tới, ông ấy duỗi cánh tay đầy máu ra, nắm chặt ống tay áo của Cung Tử Vũ.
"Báo cho gọi Vũ thiếu chủ, bên trong tân nương... Có một tên... Thích khách Vô Phong..."
Vừa dứt lời, ông ấy đã ngất đi.
Thích khách Vô Phong? Hai người khiếp sợ nhìn nhau, Kim Phồn nhíu mày đăm đăm, Cung Tử Vũ thở gấp, sắc mặt hơi trắng. Nhưng chàng vẫn là duy trì sự bình tĩnh, lấy một viên thuốc trong túi áo cạnh người ra, nhét vào miệng trong miệng ông chủ tiệm thuốc, giúp ông ấy nuốt vào.
Kim Phồn thấy thế thì hơi kinh ngạc: "Đây chính là bách thảo tụy..."
Bách thảo tụy cực kỳ quý giá, có thể giải bách độc, cũng có thể khiến độc không xâm nhập vào được.
Cung Tử Vũ lườm anh ta một cái: "Thuốc có quan trọng hơn mạng người không?" Chàng nói xong thì đứng dậy phân phó: "Ngươi lập tức đưa ông ấy về y quán của Cung Môn, đi tìm Tam thiếu gia Cung Viễn Chủy, xem cậu ta có cách giải độc không."
Kim Phồn nhận lệnh: "Được... Nhưng mà trong tân nương có một thích khách đang ẩn núp, chuyện nghiêm trọng như vậy, cần phải báo cho Chấp Nhận trước chứ?"
Cung Tử Vũ do dự một chút: "Trước hết khoan nói cho phụ thân, Vô Phong làm nhiều việc ác trong giang hồ, trước đến nay phụ thân rất căm hận, nếu như người biết trong đội ngũ tân nương có thích khách, thế chắc tất cả tân nương sẽ đều..."
"Vậy làm sao bây giờ? Dù gì cũng phải nói chứ?"
Cung Tử Vũ quyết định nhanh chóng: "Ta đi tìm anh ta, nhất định anh sẽ có cách. Ngươi nhanh đi tìm Cung Viễn Chủy đi."
Bánh xe nghiền qua đất tuyết bị nhuộm đỏ, để lại hai vết rất dài, xe ngựa nóc vàng nhanh chóng lái về phía Cung Môn.
Bên trong mật thất của thủ lĩnh Vô Phong, bởi vì ít đèn, không khí có hơi u tối.
Hàn Nha Tứ tiễn Vân Vi Sam xong thì quay về Vô Phong phục mệnh. Hàn Nha Thất cũng đã hoàn thành nhiệm vụ đứng ở trong mật thật thủ lĩnh như hắn. Lúc này, ở cửa hang bàn thờ Phật có ánh lửa chiếu xuyên vào, không còn là một mảng tối đen nữa, bên trong có người ngồi riêng rẽ. Trên bình phong lụa dựng ở cửa hang có in các loại hình chiếu của nam nữ già trẻ, nhưng lại chỉ có một cái bóng mơ hồ, khó mà dò xét được thân hình và dáng vẻ.
Bên trong bàn thờ Phật ở trung tâm cũng có một bóng người ngồi ngay ngắn, có lẽ là do mặc áo choàng nên trông vóc dáng cao hơn một chút.
Trong phòng thủ lĩnh có các tiếng xì xào bàn tán nhỏ, mãi đến khi người bên trong bàn thờ Phật ở chính giữa lên tiếng.
"Đưa người đến rồi à?"
Hàn Nha Tứ tiến lên phục mệnh: "Vâng ạ. Đã thuận lợi tiến vào sơn cốc Cựu Trần."
Một tên thủ lĩnh khác ở bên trái thủ lĩnh chính giữa cũng mở miệng: "Rất tốt."
Thủ lĩnh chính giữa lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Đây mới là bước đầu tiên, có hồi âm mới có thể nói là rất tốt."
Thủ lĩnh bên trái kia lập tức im miệng: "Dạ... Vâng vâng."
Tuy nói là các môn phái lớn cùng tạo thành quyền lực tối cao ở Vô Phong, nhưng không khó để nhìn ra, có vẻ những thủ lĩnh khác rất nghe lời thủ lĩnh ở giữa.
Tiếp theo, thủ lĩnh phía bên phải nói: "Qua nhiều năm như vậy, chúng ta đã đưa vô số yêu ma quỷ quái vào bên trong Cung Môn, nhưng chẳng có một ai sống sót, hi vọng lần này sẽ không phải tay trắng quay về."
"Không biết lần này có thể chống đỡ đến lúc nào đây." Thêm một thủ lĩnh hỏi.
Thủ lĩnh bên trái đáp: "Nếu như thuận lợi, yêu bên trong tân nương đó cũng chết rồi."
Sắc mặt Hàn Nha Tứ trắng bệch, trầm mặc không nói, chỉ cắn chặt hàm răng.
Thủ lĩnh ở chính giữa gọi một tiếng: "Hàn Nha Thất?"
Hàn Nha Thất lập tức tiến lên: "Có thuộc hạ. Bẩm thủ lĩnh, đã dựa theo mệnh lệnh, tập kích cứ điểm tiêu đồn ngoài sơn cốc của Cung thị, đồng thời cố ý tiết lộ bên trong đám tân nương có một thích khách ẩn núp cho người ở cứ điểm rồi ạ."
Thủ lĩnh bên phải hỏi: "Vậy tên đó có hoài nghi không?"
Hàn Nha Thất nắm chắc thắng lợi trong tay: "Ông chủ tiệm thuốc giống như suy đoán của chúng ta, dùng chiêu uống thuốc độc giả chết. Vì để cho ông ta tin chúng ta thật sự muốn giết người diệt khẩu, tôi đã dùng thanh kiếm mũi nhọn cực mỏng được chế tạo đặc biệt đâm vào ngực của ông chủ tiệm thuốc. Nhìn như trí mạng, nhưng thật ra đã tránh chỗ hiểm, lưỡi đao cực mỏng, máu chảy không nhiều, sẽ không nguy hại đến tính mạng. Cũng đã cố ý để lại con ngựa ở trong sân tiệm thuốc, tôi nghĩ, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì tên đó đã cưỡi ngựa quay về nhà họ Cung báo tin rồi."
Cho dù ông chủ tiệm thuốc ở trạm gác đó có khôn khéo, cũng không tránh khỏi hắn dùng kế trong kế.
Hàn Nha Thất lộ ra vẻ mặt đắc ý: "Mặc dù lưỡi kiếm mỏng, nhưng lại có tẩm kịch độc, độc tính phát tác sau hai canh giờ, dựa theo tốc độ của con ngựa kia thì có thể vừa đủ cho tên đó tới sơn cốc Cựu Trần. Cho nên, ông ta chỉ có thể tới kịp thời nói ra cái manh mối mình tin chắc rồi tắt thở, nhà họ Cung sẽ không thể tiếp tục hỏi chi tiết được. Người sắp chết, tất nói thật. Không ai sẽ hoài nghi lời của một người chết cả."
Lời vừa nói ra, các vị thủ lĩnh trong bình phong đều giật đầu, thủ lĩnh bên trái kia khen: "Rất tốt."
Cuối cùng vị thủ lĩnh ở chính giữa cũng hài lòng: "... Bây giờ có thể gọi là rất tốt thật."
Bàn tay xuôi bên người của Hàn Nha Tứ siết chặt lại, hắn không nhịn được mà cúi đầu mở miệng: "Xin thứ cho thuộc hạ ngu dốt. Tuy rằng Vân Vi Sam là cấp yêu thấp nhất của Vô Phong, nhưng thuộc hạ cũng tỉ mỉ huấn luyện mấy năm, hao phí rất nhiều tài nguyên cùng tâm huyết. Nếu như chủ động bại lộ thân phận của cô ấy như thế, thuộc hạ không rõ..."
Một tiếng cười nhạo truyền đến, Hàn Nha Thất nghiêng đầu nhìn hắn: "Một bàn tay không vỗ thành tiếng, sói đi thành đôi, nhiệm vụ quan trọng như thế, sao có thể mạo hiểm đặt tất cả lên vai một người? Một Vô Phong tôi phụ trách huấn luyện, hôm nay cũng cũng đã tiến vào sơn cốc với thân phận tân nương. Hơn nữa, tôi cảm thấy xác suất thành công còn lớn hơn một chút. Dù sao, cô ấy cũng là 'ma'."
Hàn Nha Tứ: "Thế nhưng -- "
Hàn Nha Thất cười xòa, ngắt lời Hàn Nha Tứ.
"Đừng có nhưng, Hàn Nha Tứ, khi còn bé ngươi đã chơi chọi dế chưa?"
Thủ lĩnh ở chính giữa kia ngầm thừa nhận: "Bại lộ thân phận, chính là muốn để hôm nay Cung Môn tìm ra được Vô Phong. Một Vô Phong chết rồi, một Vô Phong khác mới có thể an toàn hơn."
"Thế nhưng, tộc Cung Môn luôn cẩn thận chú ý, nếu như bọn chúng phòng ngừa chuyện bất ngờ, giết chết tất cả các tân nương, vậy chẳng phải kế hoạch của chúng ta đã uổng phí hết cả rồi sao?" Hàn Nha Tứ có hơi bất an.
Một thủ lĩnh khác cười nói: "Không đến mức đó, Cung Môn cũng không phải Vô Phong, ha ha ha ha -- "
Tên đó cười vài tiếng, phát hiện toàn bộ thạch thất đều lặng ngắt như tờ, tiếng cười liền đột ngột tắt ngúm.
Hàn Nha Tứ đứng tại chỗ, không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm bóng dáng im ắng sau bình phong trước mắt.
Trong Cung Môn, tường, hành lang các cung đều có độ cao khác nhau, chúng đều có phong cách và xuất xứ riêng.
Đình viện cổ kính nhưng tinh xảo, mái nhà cong sát vào nhau. Hành lang gỗ có màu trầm thanh lịch, trông rất xa xưa, trong đình viện được bao phủ bởi sương khói quanh năm còn tản ra hương gỗ.
Xuyên qua các mái nhà quanh co trùng điệp, Cung Tử Vũ vội vàng chạy về phía gian phòng của Cung Hoán Vũ.
Lúc này Cung Hoán Vũ đang đứng trước bàn đầy tư liệu, dáng người thẳng tắp, nho nhã đoan chính, nhưng vì thiếu chủ Cung Môn rèn luyện nhiều năm nên hai đầu lông mày đã có vẻ uy nghiêm. Trên chiếc bàn trước mặt y có trải một tấm bản đồ to, một vài quân cờ dạng ký hiệu phân bố ở các nơi trên bản đồ, y đang suy nghĩ chuyện canh gác trong sơn cốc.
Ngoài điện đột nhiên có tiếng ồn ào, Cung Hoán Vũ không nhịn được mà ngẩng đầu.
Thị vệ ngoài cửa ngăn cản Cung Tử Vũ: "Công tử, thiếu chủ đang -- "
Nhưng mà Cung Tử Vũ hoàn toàn không để ý đến, xông thẳng vào chính điện của cung Vũ.
Cung Tử Vũ hô to: "Anh! Anh!"
Chính điện của cung Vũ nghiêm trang, tĩnh mịch, Cung Tử Vũ bỗng nhiên phát giác không ổn, lập tức dừng bước, chàng vẫn đứng ở cửa nhưng cũng nghe được một tràng răn dạy lớn tiếng.
"Con đúng là càng ngày càng không có phép tắc!" Giọng trầm thấp oai nghiêm.
Cung Tử Vũ đến gần, mới nhìn rõ dáng vẻ trong phòng, phụ thân của chàng cũng đang ở đó.
Cung Hồng Vũ là Chấp Nhận đương nhiệm của Cung Môn, mặt rộng má nặng, trán cao uy nghiêm, dưới áo choàng của Chấp Nhận, dáng đứng thẳng tắp như tùng. Ông đứng chắp hai tay, mày kiếm sắc bén, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào Cung Tử Vũ.
Cung Tử Vũ bị ông lườm, hoàn toàn không còn vẻ vội vàng hấp tấp như khi nãy nữa, chỉ có thể cúi người xuống: "Phụ thân đại nhân... Anh..."
Cung Hồng Vũ cường thế, lại luôn luôn rất hà khắc với chàng, chỉ lạnh lùng nói: "Gọi Chấp Nhận và Thiếu chủ."
Nghe vậy, sắc mặt Cung Tử Vũ khó coi, chàng cắn răng, phảng phất như đang dùng sự im lặng để kháng nghị và phản loạn.
Cung Hoán Vũ thấy sắc mặt hai người đều nặng nề, đành phải nhẹ nhàng đổi chủ đề.
"Tử Vũ, sao thế? Đệ tìm huynh có chuyện gì à?"
Cung Tử Vũ ngẩng đầu, quan sát gương mặt nghiêm túc của phụ thân một chút, chàng hơi do dự xem có nên nói hay không. Đang phân vân muốn nói, cậu lại nghe thấy tiếng Cung Hoán Vũ căng thẳng hỏi han: "Con bị thương à?"
Cung Tử Vũ không hiểu lắm: "Dạ?"
"Trên tay áo con có máu."
Lúc này Cung Tử Vũ mới ý thức được trên tay mình dính máu của ông chủ tiệm thuốc, suy đi nghĩ lại rồi vẫn mở miệng: "Trên đường về con cứu được người ở cứ điểm tiêu đồn bị thương, ông ấy bảo với con..."
"Bảo cái gì?" Cung Hồng Vũ đã nhận ra sự khác thường của chàng.
Cung Tử Vũ bèn không giấu diếm nữa: "... Bảo trong nhóm tân nương vào hẻm núi có một thích khách Vô Phong ẩn núp..."
lông mày Cung Hoán Vũ chợt nhíu chặt lại, y và Cung Hồng Vũ liếc nhau, hỏi tiếp: "Tử Vũ, đệ có biết sức nặng của câu nói này..."
"Biết ạ, cho nên đệ đã lập tức tới tìm huynh... Tìm thiếu chủ..."
Cung Hồng Vũ cũng không mở miệng, Cung Hoán Vũ đã có suy tính: "Đệ có hỏi là ai đả thương ông ấy không? Mục đích là gì? Tin tức bên trong tân nương có thích khách này đến từ đâu?"
Các vấn đề liên tiếp được đưa ra, Cung Tử Vũ hơi ngỡ ngàng: "Đệ còn chưa kịp hỏi ông ấy..."
Cung Hồng Vũ ung dung hỏi: "Hiện giờ người bị thương nặng đó đang ở đâu?"
Y quán của Cung Môn đối diện với một cái đầm xanh biếc, qua cầu là có thể nghe được mùi thảo dược thẩm thấu quanh năm. Gần như mỗi một cánh cửa, hai vách ngăn mái hiên đều có ngăn kéo tủ thuốc, vô số cây cỏ hiếm có và dược liệu quý giá được đặt ở trong đó. Nếu như khứu giác nhạy bén, giờ phút này còn có thể ngửi thấy được mùi máu tanh như có như không. Cung Tử Vũ dẫn cha huynh đi tới, rảo bước vào trong phòng bệnh của y quán.
Ông chủ tiệm thuốc nằm trên giường đã sớm trắng bệch cả mặt, bờ môi tím đen.
Kim Phồn đứng ở một bên trông thấy Chấp Nhận và thiếu chủ thì hành lễ một lượt, xong mới thấp giọng nói: "Bẩm Chấp Nhận, đã... Chết rồi..."
Sau khi được đưa vào y quán không lâu, ông chủ tiệm thuốc bị thương nặng không trị được đã tắt thở.
Lông mày Cung Hoán Vũ khẽ động, y dùng dụng cụ của ngỗ tác ở cạnh cẩn thận vén vạt áo của thi thể lên, có thể trông thấy một vết thương nhỏ như sợ tóc ở trên ngực, mà xung quanh vết thương đã khuếch ra được một vòng màu tím đen, biểu hiện trúng độc rõ ràng.
Lòng Cung Tử Vũ trầm xuống.
Cung Hoán Vũ ngẩng đầu nhìn về phía phụ thân, nói với vẻ mặt nghi ngờ: "Lưỡi đao mỏng như vậy..."
Cung Hồng Vũ không nói gì, dường như đang có suy tính.