Vân Chi Vũ: Tuế Hy Viễn Chủy

Chương 39: Tâm đầu huyết




Phượng Thần Hy cầm chặt sáo ngọc, hít một hơi thật sâu ép bản thân tỉnh táo lại

Nàng ngồi lại vào vị trí của Cung Viễn Chủy, cúi đầu nhìn xem hai hàng giấy trên bàn

"Thạch Đậu Lan, Địa Bách Chi, Câu Thạch Hộc, Độc Diệp Nham Châu, Tông Tâm Sơn Chi, Chích Cam Thảo,

Đông Trùng Hồ Phách...."

Phượng Thần Hy nhìn kỹ hai phương thuốc nhíu nhíu mày, đây chẳng phải là những dược liệu mà Thượng Quan Thiển từng bốc ở y quán sao? Tuy nàng không kiểm tra đơn thuốc nhưng nàng vẫn là ngửi ra đấy

Bỏ qua mấy suy nghĩ lung tung, Phượng Thần Hy từ hai phương thuốc trên rút ra vài vị thuốc

"....Lại thêm chu sa và diêm tiêu..."

Những dược liệu này.....

"Đây là kịch độc! Cực hàn chi độc!"

Phượng Thần Hy lúc này đã ý thức được Cung Viễn Chủy vì cái gì vội vàng chạy tới Giác Cung

Vội vàng đứng dậy chạy ra khỏi y quán nhưng vừa mới bước đến cửa phòng bên ngoài bỗng truyền đến tiếng hét loạn cào cào

"Thiếu gia! Thiếu gia! Người chống đỡ!"

"Thiếu gia!!"

Đoàn người chạy qua Phượng Thần Hy, mùi máu nồng nặc sộc thẳng vào mũi nàng, nhìn Cung Viễn Chủy cả người đầy máu, đầu óc nàng trong nháy mắt trống rỗng, sáo ngọc trên tay keng một tiếng mà rơi xuống đất

"......"

"CUNG VIỄN CHỦY!!!!"

Phượng Thần Hy mạnh mẽ đẩy ra người xung quanh, chạy tới trước mặt Cung Viễn Chủy

Phượng Thần Hy nắm lấy cổ áo của thị vệ bên cạnh

"Chuyện gì xảy ra? Ngươi mau nói cho ta chuyện gì đã xảy ra! Nói!!"

"Chủy công tử bị Giác công tử ngộ thương...."

Thị vệ lớn tiếng thở dốc, nhìn thấy dáng vẻ giận không thể át của Phượng Thần Hy thì cảm thấy vô cùng sợ hãi

Phượng cô nương bình thường lúc nào cũng một bộ dáng vô dục vô cầu những không ngờ khi tức giận thì so với



Giác công tử còn muốn dọa người

Bốn đại phu bên cạnh vén trung y trắng đã nhuốm đẫm máu của Cung Viễn Chủy lên chỉ thấy một mảnh chén sứ sắc bén vừa vặn găm ở trước ngực Cung Viễn Chủy

Các đại phu nhìn vào vị trí của mảnh sứ thì đều hít sâu một hơi

"Vị trí này... là kinh mạch mệnh môn!!"

Phượng Thần Hy đẩy thị vệ ra, nàng đến bên giường nhìn thương thế của Cung Viễn Chủy, mảnh sứ găm rất sâu vào kinh mạch mệnh môn

Cung Viễn Chủy hơi thở dồn dập, miệng càng là từng ngụm từng ngụm máu liên tục ho ra

Phượng Thần Hy nhìn thấy Cung Viễn Chủy thương thành cái dạng này, tim như bị đao cắt, lại thấy mấy đại phu bên cạnh đều đang do dự phải trái thì nộ khí dưới đáy lòng bị nàng cưỡng ép áp chế xuống đều sắp mất khống chế

"Còn đứng ngây đó làm gì!? Nhanh đi lấy bạch sương phấn cẩm máu đến!!"

Mấy cái đại phu cũng vô cùng hốt hoảng, đối mặt thương thế như vậy không biết làm sao

"Sâu như thế có thể lấy ra không?"

Phượng Thần Hy trừng mắt liếc đại phu vừa hỏi, ngữ khí khẳng định

"Lấy!"

Không lấy chẳng lẽ chờ chết sao?

"Dụng cụ đưa ta, ta đến lấy!"

Phượng Thần Hy cắm đầu lưỡi dùng đau đớn để cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại

"Đi lấy một cây nhân sâm núi đến cho thiếu gia!"

Phượng Thần Hy liên tục tự nhủ, tỉnh táo.... nhất định phải tỉnh táo.... Cung Viễn Chủy sẽ không có việc gì......

Tuy trong lòng nhủ như vậy nhưng tay nàng vẫn hơi run rẩy bại lộ trong lòng nàng kỳ thực so với ai khác đều sợ hãi

Phượng Thần Hy sai người giữ chặt Cung Viễn Chủy, tay cầm kẹp, thận trọng kẹp lấy một góc của mảnh sứ vỡ

Lúc mảnh sứ vỡ vừa rút ra, Cung Viễn Chủy đau đến méo mặt, hai tay gắt gao bóp chặt giường gỗ

Phượng Thần Hy bình ổn hơi thở, động tác dứt khoát đem mảnh sứ vỡ trực tiếp rút ra, lập tức máu tươi ấm áp máu tươi bắn lên trên mặt nàng, khuôn mặt tuyệt sắc như tiên thiên lại thêm phần tà mị yêu dị hệt như đoạ tiên bị đày xuống nhân gian

Nhưng Phượng Thần Hy hiện tại không rảnh lo chuyện này, sau khi lấy mảnh sứ vỡ ra, nàng nhanh tay lấy thuốc cầm máu rải lên miệng vết thương của Cung Viễn Chủy, cả người Cung Viễn Chủy liên tục co dật, bên miệng đều là máu tươi

Đôi môi mấp máy, giọng nói khàn đặc từ trong cổ họng phát ra, cho dù tiếng nói rất nhỏ, xung quanh lại ồn ào hỗn tạp nhưng Phượng Thần Hy vẫn rất rõ ràng mà nghe được lời nói của thiếu niên



"Ca.... trong cháo có độc....cẩn thận...trong cháo.... có độộc..."

Nói xong Cung Viễn Chủy liền bất tỉnh

"Cung Viễn Chủy.... Ngươi đừng ngủ... Cung Viễn Chủy....CUNG VIỄN CHỦY!!!"

Phượng Thần Hy lúc này cũng không nhịn được nữa khàn giọng kêu lên, âm thanh gần như sụp đồ mà kêu khóc

Bốn đại phu lúc này cùng nhau quỳ gối bên giường, Phượng Thần Hy nhìn thấy bọn hắn quỳ xuống, thì vô cùng tức giận, trong giọng nói đều che giấu không được sát khí

"Các ngươi quỳ cái gì, đều đứng lên cho ta, tất cả cút ra ngoài! Cút!!"

Bốn đại phu bị sát khí của Phượng Thần Hy dọa sợ, cúi đầu càng thấp rồi tất cả cùng nhau nhao nhao đi ra ngoài

Sau khi Phượng Thần Hy đuổi tất cả mọi người đi ra ngoài lại nhìn về phía Cung Viễn Chủy sắc mặt trắng bệch, cả người đầy máu đang hôn mê bất tỉnh trên giường, đưa tay lên bắt mạch, mạch đập yếu ớt đến mức có thể dừng bất cứ lúc nào

Phượng Thần Hy quỳ gối bên giường, hai tay nắm lấy bàn tay không chút độ ấm của Cung Viễn Chủy không nhịn được mà bật khóc

Cung Viễn Chủy làm ơn đừng ngủ mà...ta cầu xin chàng làm ơn đừng ngủ nữa....

Trước đây chịu khổ nàng không khóc, bị bắt nạt nàng không khóc, bị hại chết nàng cũng không khóc vậy mà lần này lại vì một thiếu niên chưa cập quan mà đau lòng đến bật khóc

Nắm chặt lấy tay Cung Viễn Chủy, trong đầu Phượng Thần Hy liên tục tìm kiếm biện pháp cứu hắn, có mà, nhất định là có....

Bống nhiên trong một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu của Phượng Thần Hy

Tâm đầu huyết của Vạn Độc Chi Thể!!!

Nếu mỗi sợi tóc, mỗi giọt máu của Vạn Độc Chi Thể đều là kịch độc đồng thời cũng là thuốc giải kịch độc tốt nhất trên thế gian thì tâm đầu huyết của Vạn Độc Chi Thể lại là thần dược cứu mạng còn mạnh hơn cả Xuất Vân Trùng Liên!!!

Ý nghĩ vừa xuất hiện Phượng Thần Hy nhanh chóng đứng dậy lấy một miếng băng gạt cắn vào miệng, tìm đến một cây chủy thủ và một cái chén, vội vàng kéo ra y phục ra, cầm chủy thủ hướng vào ba tấc trên kinh mạch mệnh môn không chút do dự mà đâm vào

Chủy thủ lạnh lẽo đâm xuyên qua làn da của Phượng Thần Hy

Trước khi chủy thủ chạm đến trái tim, một giọt huyết đều không có chảy ra nhưng một lúc sau từng giọt từng giọt máu đỏ tươi chậm rãi theo chủy thủ chảy vào bát, máu này đặc sệt hơn so với máu bình thường, hơn nữa cũng không có mùi hương rỉ sắt khó nghe kia

Thời điểm máu từ chủy thủ chảy xuống bát, đau đớn kịch liệt đột ngột truyền đến khiến trước mắt Phượng Thần Hy tối sầm, cái chén trong tay suýt chút là rơi xuống đất, nàng cắn chặt miếng vải trong miệng, cả người toát mồ hôi lạnh

Nếu nói nói chút đau đớn khi bắt đầu chỉ là bị cứa da thông thường thì đau đớn hiện tại chả thua kém bao nhiêu mỗi lần nàng phát độc, cảm giác như là có ngàn vạn cây kim liên tục đâm vào rút ra nơi trái tim hơn nữa khi rút ra vẫn là loại cảm giác bị gai ngược kéo rách da thịt

Tâm đầu huyết đã được nửa chén tầm nhìn của Phượng Thần Hy đã bắt đầu mơ hồ không rõ, chủy thủ leng keng mà rơi xuống sàn nhà, nàng dùng chút ý thức cuối cùng gắng gượng bản thân cẩm nửa chén tâm đầu huyết, đôi tay run run nâng đầu Cung Viễn Chủy lên bắt hắn uống hết

"Cung Viễn Chủy... uống....uống hết...."