Vân Chi Vũ: Tuế Hy Viễn Chủy

Chương 34: Răn dạy hạ nhân




“Y QUÁN”

Nguyệt hắc phong cao, đêm đã tối muộn, không gian yên tĩnh

Một thân ảnh mặc hắc y dạ hành, thân pháp xuất thần như một cơn gió lướt qua Cung Môn, tiếp đất cũng nhẹ tựa lồng vũ, không chút tiếng động chứng tỏ khinh công của người này thật sự là sâu không lường được

Phượng Thần Hy bước chân không tiếng động, im hơi lặng tiếng lẻn vào y quán, đi thẳng đến chỗ một thi thể được chùm vải trắng kín mít, động tác nhẹ nhàng nhưng lại mười phần cung kính vén tấm vải trắng ra, để lộ ra thi thể đã lạnh ngắt của Nguyệt trưởng lão

Nàng nhẹ nhàng cẩn thận, kiểm tra một lượt thi thể của Nguyệt trưởng lão

Ngoại trừ một vết thương ở cổ do kiếm tạo ra thì không còn vết thương nào khác, vết thương mỏng như cánh ve giống như là do nhuyễn kiếm tạo ra, hơn nữa còn là trong khoảnh cách gần mà nhất kiếm phong hầu

Vậy nên, hung thủ phải là một người mà Nguyệt trưởng lão cực kỳ tin tưởng

Phượng Thần Hy vừa nhẹ nhàng che vải lại lên thi thể của Nguyệt trưởng lão, vừa trầm tư suy nghĩ

Nàng cơ bản đã xác nhận, Vụ Cơ phu nhân chính là Vô Danh nhưng lại không khiêng nể gì mà giết người trong

Cung Môn thì rốt cuộc có mục đích gì? Hơn nữa cho dù bà ta là thiếp của cựu Chấp Nhận cũng chưa có thể giành được sự tin tưởng của Nguyệt trưởng lão đến mức có thể nhất kiếm phong hầu ông ấy

Như vậy chỉ có khả năng.... bị người bức ép

Kẻ bức ép bà ta mới là mới là hung thủ thực sự đứng sau màn

Nhưng.... là ai?

Nàng rốt cuộc đã bỏ qua cái gì?

Lúc này, trong đầu Phượng Thần Hy chợt lóe qua một hình ảnh

Người có thể được Nguyệt trưởng lão tin tưởng đến mức này chẳng phải.....

Bộp....



Một âm thanh truyền đến cắt ngang suy nghĩ của Phượng Thần Hy, nàng nhanh chóng quay người rời đi

Sau khi Phượng Thần Hy rời đi, một thiếu nữ mặc hoàng y, đeo mạng che mặt bước đến bên thi thể của Nguyệt trưởng lão

Tóc đen dài suôn mượt được sơ lại rất cẩn thận rồi cố định băng trâm ngọc cực kỳ tinh tế, thiếu nữ đeo mạng che mặt chỉ lộ ra một đôi mắt nhưng nàng thiên sinh mỹ nhân cốt, đôi mắt lại trong suốt thuần tịnh, vừa nhìn là biết là một đại mỹ nhân

Thiếu nữ lúc này đến bên Nguyệt trưởng lão, đôi mắt hồng hồng chứa đầy nước mắt, nàng nhẹ quỳ gối bên thi thể của Nguyệt trưởng lão, nước mắt cứ từng giọt từng giọt lặng lẽ rơi xuống

"Nguyệt gia gia...."

Một tiếng gọi, yếu ớt nhỏ bé như là thú nhỏ bị thương cầu người an ủi, đáng thương bất lực khiến người khác đau lòng vô cùng

Nhưng đáng tiếc, hiện tại đã không có ai an ủi nó nữa rồi.....

•THƯƠNG CUNG*

Sáng sớm, Phượng Thần Hy sau khi dùng bữa xong thì đều đến Thương Cung, nhưng vừa mới bước vào Thương Cung, nàng liền nghe được tiếng khiển trách từ trong phòng truyền ra

"Con đường đường là nhất cung chi chủ lại cả ngày chỉ biết chạy theo một thị vệ làm Thương Cung mất hết cả mặt mũi!!!!"!

"Nếu con thừa thãi thời gian như vậy thì không bằng chăm sóc tốt đệ đệ của con!!!"

"Một nữ nhân như ngươi có thể làm nên trò trống gì chứ!? Chỉ có chờ đệ đệ ngươi lớn lên thì Thương Cung mới có thể lấy lại huy hoàng"

Nghe âm thanh trầm thấp khàn khàn, cực kỳ khó nghe trong âm khí lại mang theo vài phần run rẩy bệnh tật, trung khí không đủ, già yếu quá sức

Có thể không chút để ý mà tùy ý đem tôn nghiêm của Cung Tử Thương ném xuống dưới đất chà xát như thế thì chả còn ai khác ngoài cựu Thương Cung Cung Chủ - Cung Lưu Thương

Mà ở bên ngoài, toàn bộ hạ nhân đều đem toàn bộ lời nói của Cung Lưu Thương nghe rõ mồn một, Phượng Thần Hy thấy rất rõ ràng ở ngoài cửa có hạ nhân đang túm tụm lại ghé đầu vào nghị luận, ánh mắt của nàng có chút tối lại

Khi thấy Phượng Thần Hy tới thì toàn bộ đều cúi đầu xuống, nhao nhao rời đi



"Đứng lại..."

Mấy hạ nhân kia nghe tiếng của Phượng Thần Hy thì cả người đều cứng lại, rõ ràng vẫn là giọng nói thanh thanh như bình thường nhưng không hiểu vì sao bọn họ lại cả thấy cả người như rơi vào hầm băng, từng bước chân mà nàng bước về phía họ giống như tiếng trống trước khi tử tù bị chém đầu, cảm giác như tử thần đang tiến về phía bọn họ

"Các ngươi... vừa nãy đang bàn tán cái gì?"

Các hạ nhân cúi thấp đầu xuống, cả người toát mồ hôi lại, ánh mắt bối rối trốn tránh Phượng Thần Hy

"Nô tỳ không.... không bàn tán cái gì hết"

Phượng Thần Hy không nói gì, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám hạ nhân trước mặt

Vừa nãy đám người này chính là bàn tán sôi nổi nhất

Mấy hạ nhân này bị Phượng Thần Hy nhìn đến da đầu tê dại, lúc cả đám đang chìm trong sợ hãi thì thiếu nữ lúc này không nhanh không chậm mà lên tiếng

"Trong tứ cung, Thương Cung là xếp thứ nhất cho thấy vị trí trọng đại, Đại tiểu thư lại có thể giữ được vị trí

Thương Cung Cung Chủ lâu như vậy chứng tỏ rõ năng lực của nàng"

"Vũ khí mà Đại tiểu thư làm ra chém sắt như chém bùn, ám khí càng là cần thận tinh xảo, đừng nói là người ngoài mua vũ khí của Cung Môn, ngay cả đến Chấp Nhận đại nhân, các vị trưởng lão, Giác công tử hay Chủy công tử đều chưa từng có nửa phần không hài lòng, nếu không có vũ khí mà Đại tiểu thư chế tác, Cung Môn có thể nhanh chóng vực dậy trở lại sao!?"

"Đại tiểu thư là cung chủ của các ngươi, nàng không những có thiên phú chế tác vũ khí, tính cách còn lạc quan vui vẻ, đối đãi với người khác cũng cực kỳ chân thành là một người rất tốt"

"Nếu còn để ta biết có người nào lại nghị luận bàn tán lung tung về Đại tiểu thư, ta sẽ đem kẻ đó xuống địa lao làm dược nhân thử thuốc cho Chủy Cung!"

Từ lúc đến Cung Môn đến nay, Phượng Thần Hy tuy rằng tính tình lạnh nhạt nhưng đối với ai cũng cực kỳ lễ độ, chưa từng nói nặng lời như thể bao giờ

Phượng Thần Hy xác thật có hảo cảm cùng lòng tin khó hiểu với Cung Tử Thương nhưng nàng cũng rất ưu thích tính tình của Cung Tử Thương, còn rất thưởng thức tài năng của Cung Tử Thương

Cung Tử Thương tuy rằng hành sự luôn có chút phóng khoáng quá mức so với những nữ nhân khác thì cực kỳ thô bỉ nhưng trong cả cái lồng bằng vàng này nàng như là điểm sáng cứu lấy bầu không khí nặng nể, u ám nơi đây

Phượng Thần Hy không muốn một người tốt như vậy bị nghị luận bàn tán lung tung