Sáng hôm sau, sau khi dùng cơm xong Phượng Thần Hy bước ra khỏi phòng, nhẹ phân phó với thị nữ vài câu rồi, rời đi Chủy Cung mà đi về phía Vũ Cung
Cung Môn nội bộ bất hòa, Thương Vũ đối đầu với Giác Chủy, nếu tự tiện đi đến thì khả năng cao sẽ bị ngăn lại
Cho nên nàng nhờ thị nữ đi hỏi thăm một phen, xác nhận Cung Tử Thương đang ở Vũ Cung thì cất bước đi qua
*
•VŨ CUNG®
Lúc Phượng Thần Hy vừa đi đến ngoài Vũ Cung thì thấy Kim Phần bước nhanh qua nàng, thần sắc phức tạp, ánh mắt ẩn nhẫn kiên nghị, khoé miệng nặng trĩu
Thấy cửa đang hé mở, Phượng Thần Hy nhẹ đi qua, chỉ thấy Cung Tử Thương quay lưng về phía cửa, đứng yên một chỗ không nhúc nhích, bóng dáng kia nhìn cực kỳ bi thương
Phượng Thần Hy đẩy cửa bước vào
Nghe thấy động tĩnh, Cung Tử Thương hoảng hốt lau nước mắt, quay người lại nhìn về phía cửa, thấy là Phượng Thần Hy thì khá bất ngờ, nhưng sau đó lại cười tươi, bộ dáng hay chọc cười người khác như bình thường
''Là Phượng cô nương, cô nương đến Vũ Cung là có chuyện gì sao?"
Thấy Cung Tử Thương miền cưỡng cười vui, không hiểu sao trong lòng của Phượng Thần Hy thoáng chốc cảm thấy đau lòng, nàng đóng cửa lại, bước nhanh qua chỗ Cung Tử Thương, nhẹ ôm lấy nàng, vô thức mà dỗ dành
"Không cần khóc, ta ở đây"
Cả người Cung Tử Thương thoáng chốc cứng đờ như đã chạm vào chốt mở gì đó, nước mắt cứ không khống chế được mà rơi xuống, trong phút chốc đã vang lên tiếng khóc nghẹn ngào
Phượng Thần Hy chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng nàng vài cái ý đồ muốn dỗ Cung Tử Thương, nhưng không biết vì sao nàng càng như vậy, Cung Tử Thương khóc càng thương tâm
Phượng Thần Hy phải dỗ hơn một khắc mới có thể bình ổn được nàng
"Đại tiểu thư, tâm trạng tốt hơn chút nào chưa?"
Cung Tử Thương lau nước mắt
"Đã đỡ hơn nhiều rồi"
Phượng Thần Hy cười nhẹ
"Vậy thì tốt"
Đăng muốn nói mục đích đến đây hôm nay thì Phượng Thần Hy bỗng chú ý tới tiếng bước chân ở bên ngoài
"Đại tiểu thư, hình như bên ngoài có người đang tới vậy thì ta xin cáo lui trước"
Phượng Thần Hy tính quay người rời đi thì bỗng dưng bị Cung Tử Thương kéo lại
"Không cần đâu, Phượng cô nương cứ ở lại đi"
Thấy Cung Tử Thương nói vậy, Phượng Thần Hy cũng không từ chối
Cửa phòng mở ra, Phượng Thần Hy và Cung Tử Thương quay đầu nhìn qua, người đến là một nữ nhân, trông bà tầm bốn mươi tuổi, trang dung đơn giản nhưng tinh tế, khí chất lại ôn hòa trầm ổn nhìn vào rất được hảo cảm của người khác
Phượng Thần Hy nhìn thấy nữ nhân đi đến thì lập tức nhận ra ngay
"Vụ Cơ phu nhân"
Nàng từng nghe nói qua, vị phu nhân này là thiếp thân nha hoàn của Lan phu nhân - mẫu thân Cung Tử Vũ, từ nhỏ vẫn luôn rất quan tâm chiếu cố Cung Tử Vũ, sau khi Lan phu nhân quả đời, cựu Chấp Nhận đã nạp bà là thiếp để thuận tiện chăm sóc cho Cung Tử Vũ
Vụ Cơ phu nhân chậm rãi đi đến trước mặt hai người
"Phượng cô nương, hôm nay sao lại đến Vũ Cung?"
Phượng Thần Hy tự nhiên trả lời
"Ta hôm nay có chuyện muốn nhờ Đại tiểu thư giúp đỡ"
Vừa nói, nàng vừa lặng lẽ đánh giá Vụ Cơ phu nhân
Ngón tay và lòng bàn tay của Vụ Cơ phu nhân có vết chai, rất giống bàn tay chuyên cầm kiếm của nàng kiếp trước, chỉ có điều vết chai của bà ấy trông lặng hơn, ít nhất đã hơn 10 năm không cầm lại kiếm
Vụ Cơ phu nhân nghe nàng nói cũng không biểu lộ quá nhiều, ánh mắt lại nhìn về phía Cung Tử Thương, nhìn thấy Cung Tử Thương vành mắt đỏ hoe, lập tức đoán được ngay nàng đang khổ sở thì đến kéo nàng ngồi xuống,
Phượng Thần Hy cũng lặng lẽ ngồi bên cạnh
Vụ Cơ phu nhân nắm lấy tay Cung Tử Thương, nhẹ giọng nói
"Đường đường Cung Môn Đại tiểu thư, Thương Cung Cung Chủ mà lại suốt ngày chạy theo một Lục Ngọc thị vệ, còn ra thể thống gì?"
Cung Tử Thương cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói
"Kim Phồn nói, huynh ấy có nhiệm vụ, không thể ở cùng con được..."
Vậy nên con chỉ có thể đi theo sau huynh ấy thôi
Vụ Cơ phu nhân vẫn từ tốn nói tiếp
"Nếu hắn nói có nhiệm vụ thì tức là thật sự có nhiệm vụ, nếu con cứ suốt ngày cản trở thì sẽ chỉ khiến hắn sinh lòng chán ngán, như vậy chỉ khiến hắn càng thêm cách xa và khách sáo thôi"
Cung Tử Thương nghe vậy thì ngữ khí buồn bã
"Con hiểu, nhưng con chỉ muốn ở bên huynh ấy thôi"
Vụ Cơ phu nhân nghe vậy thì thở dài
"Con có từng nghe, chuyện cười hạ nhân Cung Môn truyền tai nhau không?"
Cung Tử Thương không nói gì, hiển nhiên là biết được là chuyện gì
"Ba việc trong ngày của Thương Cung Cung Chủ là ăn, ngủ và tìm Kim Phồn"
Cung Tử Thương cúi thấp đầu, ngữ khí năm phần thương tâm, mười phần ủy khuất
"Con cũng muốn làm tròn trách nhiệm của nhất cung chi chủ, nhưng làm gì có ai để ý đến con...."
"Phụ thân....Phụ thân chỉ đang đợi đệ đệ nhỏ tuổi trưởng thành, ai mà không biết vị trí Thương Cung Cung Chủ này của con chỉ là tạm thời mà thôi"
Vụ Cơ cúi đầu xuống không nói gì, chỉ nắm lấy tay Cung Tử Thương, Phượng Thần Hy ngồi một bên thì nhẹ vỗ lên lưng Cung Tử Thương, ý đồ an ủi nàng đôi chút
Cung Tử Thương lại lắc đầu cười với nàng, biểu thị bản thân không sao, nhưng Phượng Thần Hy nhìn rất rõ, đây không phải là không sao mà là....quen rồi, quen bị người đàm tiếu cười chê, quen bị phụ thân chê trách, quen bị người từ chối...quen nuốt ủy khuất coi như không có gì
Cung Tử Thương lúc này lại quay đầu nhẹ hỏi Vụ Cơ phu nhân
"Phu nhân, Kim Phồn vì sao lại không thích con vậy?"
Vụ Cơ phu nhân nhìn ra khoảng không, chậm rãi nói
"Thiên hạ rộng lớn, bất cứ chuyện gì đều có thể nói được rõ ràng, luận ra nhân quả, rạch rồi trước sau, chỉ riêng tình cảm là chẳng thể nào giải thích rõ được, càng không thể cưỡng cầu"
Nói xong thì bà như như đi vào cõi thần tiên, hình như là nhớ đến chuyện thương tâm gì đó
Cung Tử Thương thì lại tức giận, cẩm lấy cây kéo trên bàn, cắt vài cái lên chậu hoa lan bên cạnh
"Vậy con phải cưỡng cầu bằng được, con cứ muốn Kim Phồn thích con cơ"
Phượng Thần Hy sợ nàng bị thương, vội đưa tay ra cản lại
"Không thích Đại tiểu thư, là Kim Phồn có mắt không tròng, cưỡng cầu tình cảm cũng không sao chỉ sợ vừa tổn thương người khác vừa tổn thương bản thân"
Cung Tử Thương quả nhiên dừng lại động tác, chỉ là ngữ khí buồn bã
"Có cưỡng cầu hay không, hình như đều rất tổn thương"
Vụ Cơ phu nhân lúc này cũng hồi thần trở lại, nhìn thấy Cung Tử Thương thương tâm thì nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng
"Ngốc quá, nhiều khi lấy lui làm tiến còn hiệu quả hơn ép sát từng bước, một ngày nào đó con không thích hắn nữa mà là hắn thích con, vậy sẽ là Kim Phồn ngày ngày chạy theo con đấy"
Con người luôn có một tật xấu ngàn năm không đổi, mất đi mới biết trân trọng, không thì vì sao lại có nhiều chuyện gương vỡ lại lành như vậy chứ?
Cung Tử Thương nghe Vụ Cơ phu nhân nói xong, quả nhiên tâm trạng đã tốt lên không ít