14
Đại lễ tuyển tú của tân đế rất nhanh lại tới.
Ta cuối cùng cũng tìm được một miếng đất tốt làm mộ, lại chọn cho mình và Tiêu Trầm Châu một cái quan tài mới thật tốt.
Ta cúi người định bước vào nằm chờ chết, lại nghe mấy người phụ nữ qua đường nói chuyện:
"Nghe nói gì không? Trong đại lễ tuyển tú hoàng đế chỉ tuyển mấy người đặc biệt giống yêu phi trước kia."
"Không phải chứ, đương kim bệ hạ trước đây cũng có yêu thích yêu phi kia lắm đâu."
"Khắp nơi đề đồn rằng yêu phi đó chính là nốt chu sa trong lòng hoàng đế......"
Ta mỉm cười hài lòng, đang muốn nhờ mấy thị vệ Tiêu Trầm Yến cho ta giúp ta lấp quan thì một thanh âm quen thuộc lại truyền đến.
"Khoan đã."
Thị vệ dừng tay, ta hơi nhíu mày, thấy Thẩm Vân Thư mặc một bộ váy đen đang đứng ngoài hố quan.
Sắc mặt nàng tiều tụy, trong mắt chứa đựng sự căm ghét xen lẫn khó hiểu.
"Vì cái gì?"
Nàng nhẹ giọng hỏi ta, Trong mắt lại có vài phần nổi điên, "Vì cái gì a Yến cuối cùng lại yêu ngươi?!"
Ta nở nụ cười, nàng là Đại tiểu thư nhà quan lớn ở kinh thành, lại cùng cùng nữ tử xuất thân từ thanh lâu như ta tranh giành trái tim một nam nhân?
"Nam nhân ai cũng giống ai, không chiếm được mãi mãi là tốt nhất. Tiêu Trầm Châu có được thân thể của ngươi, lại không có được trái tim ngươi; Tiêu Trầm Yến có được cả thân thể và trái tim của người, nhưng lại tuột mất ta."
"Bọn họ thân là đế vương, luôn muốn có được tất cả. Vừa muốn có thiên hạ, lại muốn cả lòng người".
"Giờ ngươi đã hiểu tại sao chưa, Hoàng hậu nương nương của ta?"
Ta cười, tựa vào bên cạnh thi thể Tiêu Trầm Châu.
Nàng đỡ ta đứng trên miệng quan tài, móng tay gần như đã rơi cả ra, ánh mắt ngơ ngẩn.
Nàng tựa như đã hiểu, mà lại như là chưa.
Ta miễn cưỡng ngáp một cái, "Hoàng hậu nương nương, nô tì mệt rồi."
Nàng liền giật mình buông lỏng tay ra, thị vệ cũng theo đó mà lấp hố lại.
Một giây trước khi lấp hố, ta lại nhìn nàng thêm lần nữa.
"Không phải chính Hoàng hậu nương nương cũng đã nói, lòng dạ đế vương không đoán biết được, cũng không nên đoán."
"Ngài đã quên rồi hay sao?"
Hố quan bị lấp, ta nghe thấy tiếng nàng ngã ra đất ở bên ngoài.
Ta cong môi, hài lòng khép mắt.
Thẩm Vân Thư, ngươi xem, ngươi cũng không có được tình yêu.
Thẩm Vân Thư, ngươi sống tỉnh táo như vậy, nhưng nhìn thấy người trong lòng sau khi trở thành đế vương trầm luân với các phi tần phi, khi đó người còn có thể duyy trì sự tỉnh táo ấy hay không?
Gió ấm chim hót, lại một mùa hoa đào nữa nở rộ.
Về sau, sẽ có càng nhiều tú nữ vào cung, ở lại nơi ta đã từng ở.
(Toàn văn hoàn)