Vãn Ca Phi

Vãn Ca Phi - Chương 5: Đàn sói tranh mồi!




Có điều, một cô gái có xương tỳ bà bị đâm thủng cũng đâu khác gì kinh mạch bị đứt đoạn, cô ta có thể giết người được sao?



Tên lính canh còn chưa kịp lên tiếng thêm, đôi mắt nhuốm máu của Ngu Vãn Ca từ từ mở ra, mang theo sự âm u và hỗn loạn của thuở sơ khai, tựa như cuồng phong bão táp, lạnh nhạt cuốn phăng tất cả mọi thứ trên đường nó đi qua.



“Cô… cô…” Đột nhiên, gã lính canh cảm thấy run sợ, thốt không nên lời.



Ánh mắt của nàng khẽ nhúc nhích, lạnh lùng quét mắt quan sát những ánh nhìn xung quanh mình, những cô gái ở trong phòng giam này đã bị vây hãm ở đây trên dưới vài năm, tiếp xúc với ánh nhìn sắc bén của nàng, sắc mặt của họ lập tức tái đi, vô thức hạ mắt không dám đối diện với nàng.



Ánh mắt của Ngu Vãn Ca nhẹ đảo qua một cô gái đang run rẩy.



Nàng còn nhớ rất rõ, lúc mình giết người thì cô ta ở gần nàng nhất, chứng kiến tường tận nhất.



Dường như cô gái đó không chịu nổi ánh mắt lẫm liệt như vậy, hoảng loạn muốn lập tức tìm chỗ trốn: “Á á á! Xin đừng giết tôi! Xin đừng giết tôi!”



Lời vừa nói ra, mọi người lập tức hoàn hồn, đồng loạt chỉ về phía cô gái đang la hét hoảng loạn đó: “Là ả ta! Chính ả đã giết A Đũa!”



Thì ra cô gái gầy ốm vừa chết kia được gọi là A Đũa, Ngu Vãn Ca một lần nữa nhắm mắt lại, trước sau như một, trầm mặc không nói một lời.



Áo xám là Lão đại của gian nhà lao này, khẽ cất mí mắt nhìn nàng một cái, cũng không nói gì.



Thậm chí là, ở trên chiến trường, một tên lính canh như hắn mà nói còn chưa nhìn thấy qua, trong một khắc cũng bị Ngu Vãn Ca dọa cho một phen, chỉ cần bị ánh mắt của nàng quét qua hắn đã cảm thấy như bị ác quỷ quấn thân, nào dám động đến nàng một lần nữa, vội vàng lôi cô gái bị chỉ điểm ra ngoài, đánh đập một cách không thương tiếc.




Ngu Vãn Ca biết, nếu khi nãy nàng không giết A Đũa, người bị lôi ra đánh đập lúc này chính là mình. Khối cơ thể hiện tại mà linh hồn nàng đang ngụ là tiểu thư của Vân phủ, Vân Uyển Ca. Mà ở trong nhà giam này, nàng chính là tấm bùa thế mạng của mọi người.



Thiên hạ này, nào có tự do, nào có quy tắc! Muốn sống sót thì phải thật tàn nhẫn.



Lông mày của nàng khẽ nhíu lại, tựa hồ đã nhận ra bản thân bị thương cũng không nhẹ.



Trước khi chết, nàng có nội lực rất thâm hậu, không ai địch lại, nhưng bây giờ, khối thân thể này một chút võ công còn không có! Muốn sống sót, nàng tất phải mở ra một con đường máu để thoát thân!



Hác Liên Thành! Cho dù phải bò, ta cũng phải lếch được ra khỏi nhà giam này, phải lôi ngươi cùng xuống địa ngục!




Xa xa có tiếng đàn được tấu lên, nhàn nhạt, nhưng mang theo cảm giác kinh hãi, chầm chậm xâm vào tận cốt tủy.



Uyển Ca… Vãn Ca.



Mặc dù đồng âm, nhưng ý nghĩa khác nhau một trời một vực.



Uyển Ca, là tiếng nhạc du dương uyển chuyển.



Còn Vãn Ca, là bản tấu hòa tiễn người ta về cõi u minh.




Cô gái bị lôi ra ngoài kia vĩnh viễn không thể trở về.



Nhưng nàng cũng biết rõ, bản thấy bị dày vò tra tấn đến như vậy mà vẫn sống sót được đến giờ đều là nhờ phước của tên Chu quản gia ngày ngày đến đây ‘thăm nom’.



Nếu không nhờ hắn thỉnh thoảng nhét chút ngân lượng cho đám cai ngục, mặc dù chỉ là để khẳng định nàng vẫn luôn được ‘hành hạ’ đầy đủ, e là cái mạng này cũng khó mà giữ được.



Con người chính là vậy đó, phải còn giá trị lợi dụng thì mới có thể tồn tại được lâu hơn.



Qua cơn náo loạn ban sáng, nàng rốt cục đã có một giấc ngủ yên ổn, điều này làm cho khí lực của nàng khôi phục lại không ít, chỉ là sau khi xương tỳ bà được giải phóng, vết thương vốn bị tê liệt bắt đầu thức tỉnh, thời thời khắc khắc tập kích lên khu thần kinh trung ương vốn yếu ớt của khối cơ thể này.



Gian nhà lao này không được trổ cửa sổ nên khó có thể nhận biết được sắc trời và thời gian, độc nhất có thể nhận biết được bây giờ là buổi nào chính là nhờ tiếng xích sắt được khóa trên chân của những phạm nhân.



Bởi vì trời vừa sáng, một số người phải ra ngoài lao dịch, tiếng xích sắt nối đuôi nhau vang vọng linh tinh lang tang lên nền đất. Đây chính là âm thanh báo hiệu bình minh đã tới.



Ngu Vãn Ca hé mắt, rồi nhẹ nhàng khép lại một lần nữa, nàng biết rõ những người ở đây vẫn đang quan sát mình.



Không lâu sau, lính canh mang bữa sáng đến, một mâm màn thầu phủ đầy nấm mốc và một tô canh đã dậy mùi ôi thiu.



Lúc mâm thức ăn được đặt xuống, gian nhà lao vốn yên tĩnh lập tức chộn rộn hẳn lên, ai nấy đều như hổ đói, liều mạng tranh cướp càng nhiều thức ăn càng tốt… dường như điều này đã trở thành tiết mục bắt buộc phải được trình diễn mỗi ngày.