Vào một buổi sáng giữa mùa hạ, khi mặt trời còn chưa lên, trước phủ Công Chúa có một chiếc xe ngựa đang đứng yên đợi Tạ Nhược Hi lên xe. Một vài nha hoàn đang nhẹ nhàng sắp xếp hành trang cho nàng lên đường.
"Muội cứ bình tĩnh kiểm tra cho tốt nhé."
Giữa không gian tĩnh lặng, một giọng nói ôn nhu của nữ tử vang lên. Tạ Uyển Đình cầm tay Tạ Nhược Hi đứng ở cổng phủ Công Chúa dặn dò đôi ba câu.
Năm ngày nữa là đến ngày học viện Linh Vân mở lại, Tạ Nhược Hi phải đến học viện để kiểm tra năng lực trước khi vào đó học tập.
Học viện được xây dựng ở giữa thành trải dài đến cuối thành Huyền Dương, chỉ cách thành Huyền Châu vài trăm dặm.
"Đến nơi thì muội tìm Tiểu Lạc, đưa miếng ngọc bội này cho cô ấy, cô ấy sẽ tự khắc nhận ra muội."
Dặn dò xong, Tạ Uyển Đình tiễn Tạ Nhược Hi ra khỏi thành.
Trên xe, Tạ Nhược Hi khẽ vén màn xe lên nhìn lại thành Huyền Châu. Nàng ở đây còn chưa được một tháng đã phải chuyển đến một nơi khác sống trong một khoảng thời gian, gặp mặt phụ hoàng còn chưa đến mười lần a.
Nghĩ đi nghĩ lại thì mục đích chính của nàng khi xuống núi là phải tìm được hung thủ sát hại mẫu hậu của nàng và lấy lại những gì đã mất vào tay những kẻ gọi là hoàng thân quốc thích kia. Nhưng muốn đạt được những điều đó thì trước hết nàng phải có thế lực của riêng mình, nhận được sự công nhận và ủng hộ của bách tính, lôi kéo quan hệ và như thế là bước đầu tiên của ván cờ - hoàn thành.
Trên đường đi, Tạ Nhược Hi dựa vào những thông tin của Lâm Uyển Dư cho nàng và Tiểu Linh điều tra, nàng đã phân tích ra và nắm bắt được gần hết thông tin của thần tử trong triều cùng một số nhân vật có ảnh hưởng lớn trên đại lục.
Tạ Nhược Hi không mang theo bất kỳ tùy tùng nào ngoại trừ Tiểu Linh nên họ đi từ đầu giờ Dần tới giữa giờ Mùi đã đến trước cổng thành Huyền Dương, nàng vén màn che của xe ngựa lên nhìn ra ngoài. Nơi này cư nhiên lại ở gần rừng Bách Linh, xung quanh thành chỉ nhìn thấy bìa rừng và bìa rừng.
Cổng thành canh chừng rất nghiêm ngặt, người giám sát đều là người tu luyện lâu năm. Sau khi kiểm tra giấy thông hành, Tạ Nhược Hi liền được một đoàn tùy tùng của phủ Thành Chủ đứng chờ sẵn dẫn đến phủ.
Vừa vào thành, Tạ Nhược Hi liền thấy nơi này không khác Kinh thành là bao. Nàng quan sát xung quanh một lúc, trong thành cư nhiên đều là Linh Sư, đến cả tùy tùng cũng có linh lực dù rất yếu. Đã thế, còn không chỉ có người của Huyền Linh quốc mà còn có nhiều thương nhân của các nước khác nữa.
Quả nhiên rất phồn hoa.
Đi đến gần trung tâm thành sẽ thấy phủ Thành Chủ, nhìn sơ qua thì sẽ thấy lớn hơn các Thân Vương phủ một chút.
Trước phủ Thành Chủ, Tạ Nhược Hi vừa bước xuống nghe ngựa, một vài nha hoàn trong phủ liền nhận ra và đi thông báo. Hai thân một nam một nữ tầm trung niên thân vận hoàng y có chút trang trọng nhanh nhẹn ra ôm hai tay, khom người hành lễ.
Các nha hoàn thấy nàng cũng liền tại chỗ đồng thời cúi người, quỳ xuống hành lễ.
"Tham kiến Công Chúa điện hạ."
"Mọi người không cần đa lễ, cứ tự nhiên a." Thấy vậy, Tạ Nhược Hi liền chạy đến đỡ Thành Chủ và Thành Chủ Phu Nhân đứng thẳng lại, quy quy củ củ đáp lễ.
Mọi người nhanh chóng đứng thẳng lại và tiếp tục công việc của mình.
Tạ Nhược Hi đánh giá sơ qua hai người trước mặt, Thành Chủ là Tôn Bình tu luyện hệ hỏa và Phu Nhân là Hà Tố Quyên tu luyện hệ mộc, họ đều là trung thần.
Nhớ ngày đó tiên Hoàng Hậu rất tin tưởng Tôn Bình, bà còn từng giao cả mật lệnh của quân đội cho y giữ gìn và giao cho Lâm Nhị tướng quân ngày ấy. Hà Tố Quyên cư nhiên còn là bằng hữu của tiên Hoàng Hậu.
Hai người đều là người tốt, luôn hết lòng vì bách tính nên rất được lòng dân. Họ còn có một đứa con gái là Tôn Yến.
Không cần lôi kéo, Tạ Nhược Hi đã có sẵn một mối quan hệ tốt nhờ mẫu hậu của nàng rồi.
Tạ Nhược Hi được sắp xếp tạm thời nghỉ ngơi ở phòng cho khách của phủ Thành Chủ, đợi vào được học viện thì sẽ chuyển đến đó sau.
Trời đã tối, Tạ Nhược Hi cùng ăn tối với Tôn Bình và Hà Tố Quyên, vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ.
Ăn uống, tắm rửa xong, Tạ Nhược Hi đưa miếng ngọc bội của Tạ Uyển Đình đưa cho Tiểu Linh rồi lên giường nghỉ ngơi sớm.
"Muội tự đi tìm Tiểu Lạc nhé!" Nói đoạn liền nhắm mắt mà ngủ thiếp đi, không để ý đến Tiểu Linh đang ở bên cạnh thấp thỏm không ngừng.
Đã không chuẩn bị gì, cũng không lo lắng, rốt cuộc Công Chúa lấy đâu ra tự tin thế?
*
Sáng hôm sau, vào giờ Thìn đã thấy Tạ Nhược Hi cùng Tiểu Linh đi bộ trên đường đến học viện. Nhiều cửa tiệm, quán xá.. mới bắt đầu mở cửa.
Tiểu Linh ghé vào vài sạp bán bánh hoa quế, hồ lô, bánh bao.. mua một phần rồi lại một phần cho cô và Tạ Nhược Hi.
Ăn uống suốt cả đường đi, cuối cùng họ cũng đã đến trước cổng học viện Linh Vân.
Trước cổng học viện Linh Vân, Tạ Nhược Hi hăng hái chạy đến chỗ một nam tử tầm trung niên ăn mặc chỉnh tề ngồi sau một chiếc bàn đang đóng dấu sổ sách trước cổng học viện.
"Có chuyện gì sao?" Nam tử kia ngước nhìn lên Tạ Nhược Hi.
Tạ Nhược Hi chỉ cười rồi lễ phép đưa lệnh bài do phụ hoàng nàng ban tặng cho nam tử trước mặt.
Lệnh bài làm từ vàng và bạch ngọc, ở giữa có khắc hai chữ "Vân Bình".
Nam tử thấy vậy liền hiểu ra, thân là người của Huyền Linh quốc, không thể không hành lễ, y khom người ôm quyền trước Tạ Nhược Hi: "Tham kiến Công Chúa điện hạ."
Những thị vệ gác cổng cũng thấy thế mà làm theo y.
"Phùng tiến sĩ không cần đa lễ, sau này còn phải nhờ người dạy bảo rồi." Tạ Nhược Hi vui vẻ cười, đỡ nam tử đang cúi người trước mình đứng thẳng lại.
Nam tử này là Phùng Thanh, là tiến sĩ của học viện, ông tu luyện hệ băng, công việc chính của ông là sắp xếp và phê duyệt, kiểm tra sổ sách tại Tàng Thư các.
Tiến sĩ là một chức vụ dành cho tất cả những lão sư ở đây, họ đều là những cao nhân có tiếng trên đại lục.
Phùng tiến sĩ đưa Tạ Nhược Hi đến gặp Chưởng viện.
Vừa bước vào cổng, ngoài một cái sân khá rộng Tạ Nhược Hi còn thấy có một tòa điện lớn, Phùng tiến sĩ trực tiếp dẫn nàng đi vòng ra sau tòa điện đó.
Dọc đường đi, nàng quan sát xung quanh, môi trường này quả thực là phù hợp cho tu luyện, điều kiện đều đầy đủ. Còn có khá đông nha hoàn đang quét dọn học viện nhằm chuẩn bị cho ngày mở lại học viện.
Đến Minh Quang điện, Tạ Nhược Hi hành lễ với Chưởng viện đang nghiên cứu sách cổ.
Nhìn thấy nàng, Chưởng Viện cũng cười một cái đáp lễ, ánh mắt trìu mến nhìn nữ tử trước mặt.