Sau khi thả rèm cửa xuống, nàng chậm rãi ngã người dựa vào xe ngựa, thở dài, suy nghĩ tản mạn, đáy mắt mơ màng lơ đãng không có tiêu cự nhìn xuống sàn xe.
Thật mệt mỏi.
Đã bốn tháng trôi qua kể từ ngày nàng xuống núi, nước cờ đầu tiên xem như hoàn thành, đến nước thứ hai lại bắt đầu rối rắm.
Tạ Nhược Hi sống bình bình đạm đạm bảy năm, thiên hạ thay đổi suốt bảy năm, nàng có chút không kịp thích ứng.
Sống lười biếng nhàn nhã lâu như vậy, vừa xuống núi đã bị ném vào bàn cờ, à không, phải nói là trước khi xuống núi đã bị ném lên bàn cờ rồi.
Nhớ lại lúc trưa khi còn ở trong học viện, nhân lúc nhóm Mộ Dung Thành không để ý, nàng đã tìm đến Chưởng viện.
"Người có liên lạc với Thục Phi đúng chứ?"
Giọng nữ mềm mại thốt lên từ trong Minh Quang Điện.
Vấn đề này nàng đã suy nghĩ khá lâu, việc Lâm Uyển Dư đột nhiên muốn nàng xuống núi, Tạ Khải Vũ đột nhiên đưa ra đề nghị tham gia vào học viện, rồi việc kiểm tra năng lực trước khi vào học viện quá đỗi hời hợt, cứ như thể chỉ cần nàng xuất hiện thôi cũng được nơi đây nghênh đón vậy.
Hơn nữa nàng chỉ được lên lớp vỏn vẹn mấy ngày đã có cơ hội tham gia phá án, phá án xong lại nghỉ ngơi đến tận ba tháng, xong lại trực tiếp được đi làm nhiệm vụ, còn là nhiệm vụ đặc biệt quan trọng.
Nàng đây học muộn hơn học viên mới nhất của học viện tới sáu tháng đó!
Đùng một cái được làm đến nhiệm vụ cấp cao luôn cơ!
Học viện đây là coi trọng năng lực của nàng thật sao?
Hừ, có quỷ mới tin có chuyện trùng hợp như vậy!
Chưởng viện buông cuốn sách trên tay xuống bàn, mỉm cười đầy thâm ý.
"Chỉ có lần đó"
Chỉ có một lần là vì giới thiệu nàng cho học viện.
Dừng lại một chút, Chưởng viện nói tiếp: "Nhưng không chỉ có thế."
Tạ Nhược Hi: "?"
"Sau khi kiểm tra ý kiến của những cái tên trên hòm thư các con thấy dưới hầm, nhóm các con đủ tiêu chí nhất, số phiếu bầu chọn nhóm của các con cũng nhiều nhất, nên các con được một vé trực tiếp tham gia vào việc giải quyết hội Đoạt Long."
Tạ Nhược Hi: "!"
Không ngờ người già cũng có sở thích "thú vị" thế này đấy?
Tạ Nhược Hi: "Thục Phi giới thiệu ta cho học viện, một Công Chúa mất tích bảy năm, là người thế nào mọi người còn không biết đã dễ dàng cho gia nhập vào học viện thế sao?"
"Công Chúa do đích thân tiên Hoàng Hậu sinh ra có thể là người tầm thường sao?" Chưởng viện đưa mắt nhìn nàng, trong mắt xen lẫn chút bi thương: "Mẫu hậu con là một người rất lợi hại, hai năm trước khi mất, bà ấy đều dẫn đầu việc tiêu diệt hội Đoạt Long, mỗi một kế hoạch của chúng bà ấy đều có thể kịp thời ngăn cản."
Đáng tiếc năm đó bà lại trúng độc trong cung mà qua đời.
Quay lại hiện thực, tiếng xe ngựa lọc cọc xen lẫn thanh âm xào xạc của lá cây kéo đi sự chú ý của nàng khỏi những lời phàn nàn từ Tạ Uyển Đình.
*
Đi được nửa đường cũng là lúc nửa đêm, trong khi mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ chỉ có Tạ Nhược Hi và Tiểu Linh ngồi trong xe riêng đang ăn đêm.
Nói chuyện khoảng nửa canh giờ Tạ Nhược Hi rốt cuộc cũng nói đến chính sự.
"Tiểu Linh, sắp tới ta có nhiệm vụ ở phương Bắc, muội ở lại trong cung canh chừng giúp ta được không?"
Mặc dù đã có Lâm Uyển Dư trong cung nhưng nàng vẫn có vài phần không an tâm, ngoại nhỡ xảy ra điều gì khẩn cấp, Tiểu Linh là người hiểu tác phong của nàng liền có thể thay nàng kịp thời xử lý.
Tiểu Linh hiểu nỗi lo của Công Chúa tất nhiên sẽ không phụ sự tín nhiệm của nàng dành cho mình, cô đồng ý, không thắc mắc càng không hỏi nhiều, chỉ quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Tạ Nhược Hi tạm gác nỗi lo xuống, Tiểu Linh thật sự rất đáng tin cậy, ít nhất cũng có thể cứu người lúc nguy hiểm nhất.
*
Vì đoàn xe ngựa đi chậm nên đến tận trưa hôm sau đoàn người mới về đến Hoàng cung.
Vừa vào tẩm cung của Hoàng đế đã thấy Tạ Nghiêm ngồi cạnh một bàn đầy sơn hào hải vị đợi bọn họ.
Bốn người chẳng thèm để ý cung quy gì gì đó mà chạy đến ôm nhau như phụ thân và hài tử bình thường xa cách lâu ngày mới gặp lại vậy.
Ngồi xuống bàn dùng bữa, bốn người nói chuyện rất vui vẻ, vừa kể lại chuyện ở thành Huyền Dương vừa ôn lại chuyện cũ lúc nhỏ, chỉ cho đến khi Lâm Uyển Dư đi đến nhắc nhở thì cả bốn người mới nhớ đến mà dùng bữa.
Ngoại trừ Tạ Nhược Hi được gọi lại, Tạ Uyển Đình và Tạ Khải Vũ đều về cung nghỉ ngơi dưỡng sức trước cho cung yến ngày mai.
Đợi người rời đi hết, Tạ Nghiêm liền gọi một người vào trong bắt mạch cho Tạ Nhược Hi.
Người này một thân cẩm y hoa lệ, tóc đen xen lẫn vài lọn trắng buộc gọn trong mũ quan, nhìn tướng mạo hẳn đã lục tuần, ngữ điệu cử chỉ nho nhã, là người Nhược Hi đã từng gặp lúc nhỏ - Tể Tướng Trình Quân.
Ông làm quan từ thời tiên đế còn tại thế, vì không thích phân tranh trong triều nên đã sớm cáo lão hồi hương, vậy mà hôm nay ông lại ở trong cung sao?
"Tiểu Công Chúa, có phải những lần phát độc gần đây càng ngày càng nghiêm trọng không?"
Giọng nói trầm ổn của lão Tể Tướng đánh gãy dòng suy nghĩ của Tạ Nhược Hi, nàng gật đầu, quả thực càng lúc càng đau.
"Thật đáng kinh ngạc!"
Năm đó bị hạ độc thật ra nàng vô cùng may mắn vì mang thể chất Hàn Linh Sư, nếu là một người bình thường thì đã bị đóng băng mà chết, hoặc nếu là một Linh Sư hệ khác thì đã vì hai loại khí lực xung đột với nhau mà chết, có thể sống được đến tận bây giờ đã là một kỳ tích.
Hàn độc ở trong thân thể nàng suốt hai mươi năm đã gần lan đến tim, vì không có thuốc giải nên đành phải chọn phương pháp nguy hiểm nhất là nhân lúc độc tố phát tác mà dùng linh lực trong đan điền ép độc ra ngoài, điều này vừa khiến thân chủ đau đớn bội phần vừa hao tốn linh lực, thậm chí nếu không cẩn thận có thể khiến độc lan ra chạm thẳng đến tim.
Dùng phương pháp này bất quá có thể từ từ đẩy Hàn độc ra ngoài, lại nghe thái y lần trước bắt mạch cho Tạ Nhược Hi nói rằng với lượng độc trong người nàng thì phải cần ít nhất ba năm, ấy vậy mà khi Trình Quân bắt mạch cho nàng thì Hàn độc đã giảm đáng kể, với tốc độ thế này thì chỉ cần ba đến bốn tháng nữa là hoàn toàn khỏi.
Sự kì lạ này chỉ có thể giải thích bằng một cách duy nhất đó chính là trong bốn tháng này nàng đã cố ép Hàn độc ra ngoài, không kể đến việc tốn biết bao nhiêu linh lực, cái giá phải trả chính là nỗi đau đớn cùng cực.
Nhưng Trình Quân hiểu tâm ý của Tạ Nhược Hi, nàng chắc chắn không muốn người khác lo lắng vì mình nên ông cũng không nói rõ bệnh tình, chỉ đề nghị Tạ Nghiêm thường xuyên bồi dưỡng linh lực cho nàng.
Tránh cho trong lúc ép độc lại hết sạch linh lực thì chỉ có nước bị đóng thành tảng băng mà chết.
Trong lúc Tạ Nghiêm dặn dò nô tài đi chuẩn bị mấy trăm loại linh đan thảo dược tốt nhất cộng thêm mấy món đồ quý như bình gốm, trang sức.. mà một số quốc gia khác tiến cống toàn bộ đem tới phủ Công Chúa cho Tạ Nhược Hi dùng dần, nàng vẫn ngồi cạnh chiếc bàn vừa rồi, tùy tiện hàn huyên vài câu với Trình Quân.
Ông hẳn là sẽ không chỉ đơn giản vào cung bắt mạch cho nàng rồi thôi đâu.
Trình Quân thấy Hoàng đế ra khỏi tẩm điện mới nói việc chính: "Tiểu Công Chúa, làm bất cứ việc gì đều phải trả cái giá tương tự, người thật sự quyết tâm rồi sao?"
Năm đó tiên Hoàng Hậu tóm được rất nhiều thành viên của hội Đoạt Long, tìm ra danh tính thật của gần một nửa những kẻ lẩn trốn ở các nơi khác nhưng còn chưa kịp công bố đã bị trúng độc mà chết, danh sách về những kẻ đó cũng biến mất không dấu vết.
Bây giờ hội Đoạt Long càng lúc càng lớn mạnh, càng lúc càng ngông cuồng, dân chúng lầm than, bách tính oán thán, muốn phá vỡ cục diện này thật sự rất khó, cái giá phải trả trước sau đều không nhỏ, Tạ Nhược Hi sẵn sàng trả giá không?
Nàng nhếch miệng, ánh mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo bất khuất: "Dù sao cũng không thể để bà ấy chịu thiệt một mình được!"
Nàng quyết định rồi, nàng sẽ trả giá, chỉ cần có thể tìm ra hung thủ báo thù cho mẫu hậu, nàng nguyện ý.
Gương mặt xinh đẹp thản nhiên cười giống như thật sự không sợ chuyện sẽ xảy ra trong tương lai vậy, điều này ngược lại khiến lão Tể Tướng có chút yên lòng, tiên Hoàng Hậu năm đó cũng có cái dáng vẻ cao cao tại thượng này.
Tiểu Công Chúa trưởng thành rồi, có thể gánh vác được rồi, nàng nhất định sẽ trở thành trụ cột của Huyền Linh, tỏa sáng giống như tiên Hoàng Hậu.
Trình Quân nhấp trà: "Được thôi, vẫn là nên để lại thiên hạ cho người trẻ tuổi các cháu rồi, đừng khiến mấy lão già chúng ta thất vọng đấy."
Nói xong ông liền buông ly trà xuống, chầm chậm cất từng bước rời khỏi Hoàng cung.
Thật sự chỉ đến bắt mạch rồi nói mấy câu thôi à? Là do nàng nghĩ nhiều quá chăng?
Không lâu sau Tạ Nghiêm quay vào tẩm điện gọi nàng: "Hi Nhi, lại đây đi với ta một lát!"
Tạ Nghiêm dẫn Tạ Nhược Hi dạo qua khắp các cung nhưng lại chỉ đi ngang qua, không ghé vào cung nào, không cho cung nhân đi theo, bầu không khí cuối thu tuy vì gió lạnh nhưng lại thoáng đãng rất dễ chịu.
"Hi Nhi"
Tạ Nghiêm gọi tên cô, trong giọng chất chứa sự ôn nhu cùng với hoài niệm.
"Vâng"
"Con biết ý nghĩa của tên mình không?"
"Con chưa từng nghĩ qua."
"Nhược trong Nhược Liên, là một loại thảo dược rất quý hiếm, có thể chữa bách bệnh, A Sở từng dùng nó cứu mạng ta."
"A Sở" là cách gọi của Tạ Nghiêm với mẫu hậu của nàng – Triệu Sở.
"Hi trong hi vọng, Vân trong vân đạm phong khinh, Bình trong bình an, mỗi cái tên của con đều do A Sở đặt hết đó. Bà ấy hi vọng con sống một cuộc đời tự do tự tại, an nhàn bình đạm nhưng lại có thể cứu người như thảo dược."
Tạ Nhược Hi nhận ra nỗi buồn man mác trong lời nói của ông, nàng hiểu.
"Ta lại nhớ bà ấy rồi."
Hai người trùng hợp dừng trước cửa Từ Nguyệt Cung, nơi ở cũ của Triệu Sở. Trầm mặc một lúc, hai người không nói gì một trước một sau bước vào.
Không có người ở nhưng Tạ Nghiêm vẫn cho người quét dọn hàng ngày, trong cung rất sạch sẽ, mọc thêm rất nhiều hoa so với trước kia, còn lại đều không thay đổi gì nhiều.
Tạ Nhược Hi nén lại cảm giác xúc động trong lòng, bảy năm qua phụ hoàng đã cô độc đến thế nào chứ?
Nàng sống cung từ nhỏ, thừa biết phụ hoàng có bao nhiêu khổ cực khi phải gánh vác cả một quốc gia nhưng khi mẫu hậu vừa qua đời, vì bảo vệ bản thân mình nàng đã bỏ ông lại.
Thê tử vừa qua đời, con gái lại mất tích, khoảng thời gian đó cũng rất loạn lạc.
Tạ Nghiêm đã trải qua chuỗi ngày đó như nào chứ?
Qua một hồi thất thần, nàng bỗng dang rộng tay ôm lấy phụ hoàng của mình, trong lòng nổi lên từng trận chua xót: "Phụ hoàng, nhi thần xin lỗi."
Xin lỗi vì đã để ông lại một mình.
"Chúng ta cùng nhau nhớ mẫu hậu, được không?"
Người nhất định phải sống thật lâu để cùng con tưởng nhớ mẫu hậu!
Bầu trời không mấy âm u nhưng lại như tối đen trước mắt Tạ Nhược Hi, nàng không biết tại sao nhưng chắc là do trực giác, trực giác của nàng mách bảo rằng, tương lai của nàng không dễ dàng.
*
Sau khi về tẩm cung của Tạ Nghiêm, hai người vẫn còn nói chuyện, nói rất nhiều, nói đến tận trời tối muộn.
Đợi đến khi Tạ Nghiêm nhắm mắt thở đều nghỉ ngơi trên Long sàng, Tạ Nhược Hi mới lặng lẽ rời cung.
Nàng dựa vào trí nhớ của mình đi đến Ngọc Dao Cung của Lâm Uyển Dư, bà mặc dù chuẩn bị đi nghỉ nhưng vẫn ở lại tiếp đón nàng.
Nàng cũng không ba hoa luyên thuyên gì nhiều, chỉ hỏi thăm một chút.
Lâm Uyển Dư đột nhiên nói đến chuyện khác: "Hội Đoạt Long lần này chắc là muốn dọa mấy đứa một trận, các con lần sau nhớ phải cẩn thận một chút."
Tạ Nhược Hi khựng lại nhưng thoáng chốc lại bình thường, nàng đã dặn dò nhóm Tạ Uyển Đình từ trước là không được nói chuyện mình gặp phải ở Vụ Sơn rồi vậy mà vẫn có người khác biết sao?
Nhận ra ánh mắt nàng, Lâm Uyển Dư bật cười: "Yên tâm, chỉ là ta có hơi lo lắng cho mấy đứa nên cho người để ý một chút thôi."
Nàng cũng không để ý nhiều, chỉ gật đầu cười cho qua nhưng vẫn kìm lòng không đặng hỏi một câu: "Thục Phi nương nương, bảy năm trước thật sự là Vương Cẩm Dung hạ độc sao?"
Lâm Uyển Dư bình tĩnh mỉm cười, bà cười lên trông vô cùng xinh đẹp, không phải loại sắc nước hương trời nhưng lại rất có mị lực, khiến người đối diện không thể rời mắt: "Ta chưa từng khẳng định như thế, nhưng sự thật chỉ có thể là như thế."
"Bà ta ganh đua với tiên Hoàng Hậu nhiều năm, lại là người có thể dễ dàng di chuyển trong Hoàng cung, mỗi ngày nhìn thấy tiên Hoàng Hậu liền nổi lên sát ý, hận không thể nhào đến giết chết, không phải bà ta nhân cơ hội mẫu hậu con không chú ý mà động thủ thì còn có thể là ai?"
Lâm Uyển Dư vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm khuya thanh tịnh, từng câu từng chữ từ miệng bà rơi vào tai Tạ Nhược Hi.
Nàng cố gắng quay lại trạng thái cũ, vẫn đùa giỡn nói cười với Lâm Uyển Dư thêm chút nữa rồi mới rời khỏi Hoàng cung về lại phủ Công Chúa.
Nằm trên giường Tạ Nhược Hi vẫn còn suy nghĩ linh tinh, hôm nay nàng có hơi xung động, hỏi trực tiếp như vậy đúng là thất thố rồi.