Chương 70: Thảm
Chương 70: Thảm
" A "
" Phốc " Mấy kẻ còn lại thân thể bị hắc vụ ăn mòn sạch sẽ.
Thi Vương đối với mấy tên này cũng đã mất đi hứng thú.
Hắn giơ lên cánh tay, hướng về không trung kéo nhẹ một cái.
Đang bay ở xa xa Thi Trúc lập tức cảm thấy eo như bị trói lại bởi một sợi dây, thân thể không nghe theo điều khiển bị kéo ngược bay về.
" A !!! " Trong lòng kinh sợ, không nhịn được mà hét nhẹ.
Nàng bị kéo từ trên không té xuống mặt đất, mông cùng mặt đất v·a c·hạm tạo ra một tiếng " bịch " phía dưới đau đớn làm nàng mặt mày nhăn nhó.
Không lo được đau đớn vẫn là bụi bẩn, nàng mau chóng kéo lấy thân thể đứng lên.
Vẻ mặt cảnh giác nhìn về phía kẻ địch, nhưng chỉ vừa nhìn đến đối phương liền cho nàng một cảm giác vô lực.
Khí thế mạnh mẽ kinh người, lệ khí đáng sợ đến mức tay cầm kiếm đều đang run rẩy, nàng đứng trước mặt của đối phương cứ như bé thỏ trắng đang đối mặt với hồng hoang mãnh thú.
" Quái vật gì thế này !! " Sắc mặt đã sớm vặn vẹo đến khó coi, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng.
Ầm
Một thân ảnh quen thuộc đột nhiên xuất hiện trong mắt của nàng.
Là con quái vật lúc nãy.
" Sai lầm a" Nàng không nhịn được cảm thán một hồi.
Nếu so với gã thanh niên đứng trước mặt nàng lúc này thì con quái vật lúc nãy trông xấu xí hơn rất nhiều.
Nhưng trông mắt nàng hiện tại nó cực kỳ đáng yêu, để cho nàng đấu với nó ba trăm hiệp còn tốt hơn phải đối mặt với gã thanh niên này.
Nàng thấy gã thanh niên đó không thèm nhìn đứng phía sau quái vật, hắn giơ lên một cánh tay bước đến gần nàng.
Trong lòng kinh sợ, muốn lùi lại nhưng hai chân không nghe theo điều khiển, đứng như trời trồng tại chỗ.
" Ngươi.... Ư ư ư!!!!" Muốn nói nhưng không thể nói ra lời, cánh tay đã chạm đến mặt nàng.
Cảm giác lành lạnh xuất hiện trên má, cùng lúc này trong người nàng huyết dịch đột ngột đảo ngược, linh khí sôi trào như bị thiêu đốt, đan điền như muốn nứt ra.
Kinh mạch, xương cốt điên cuồng run rẩy không khác gì bị một tòa đại sơn đè ép, da thịt hiện ra từng tia máu một.
" A...." Đau đớn đến cực điểm làm nàng muốn kêu rên nhưng cổ họng như là bị bóp chặt, muốn kêu rên cũng không thể làm được.
Dù chỉ trong chốc lát, nhưng sự đau đớn này làm cho nàng muốn c·hết đi ngay lập tức, chỉ là muốn c·hết cũng khó khăn, cơ thể không nghe điều khiển dù có muốn t·ự s·át cũng không được.
" Cha mẹ..."
" Lăng Thi Vân..."
Vô lực cận kề t·ử v·ong đã làm cho nàng xuất hiện ảo giác, trong lòng không tự chủ được hồi tưởng lại một số chuyện.
" Không hổ là con của ta, sau này Thi Trúc nhất định có thể bước vào Trúc Cơ ?"
" Ha ha, Trúc Cơ tính là cái gì, nhất định có thể vượt qua phụ thân của nó, thành công trở thành Tử Phủ Thượng Nhân "
"Còn có chức gia chủ ta tranh không nổi, vậy thì để con ta tranh một phen."
"......"
" Lăng Thi Vân ngươi có dám cùng ta luận bàn một trận chiến sao ?"
" Có thể cùng Thi Vân tỷ đánh ngang tay, không hổ là trong gia tộc đứng đầu thiên kiêu"
"....."
" Lăng Thi Trúc thể hiện ra đầy đủ thiên phú, lập được không ít công lao, cũng thành công trong tộc chiến đạt quán quân...."
" Lăng gia Tam tử danh xứng kỳ thực..."
" Hừ Lăng Thi Vân, ta nhất định sẽ mạnh hơn ngươi..."
" Cái gì, cô ta Trúc Cơ rồi sao...."
" Sao có thể nhanh hơn ta....đáng ghét ta vẫn còn thiếu một chút...."
" Kim Linh Nhũ ? nếu phục dụng thứ này có thể tăng lên hai thành tỷ lệ thành công khi Trúc Cơ"
" Ta phải lấy được nó... ta chỉ cần bí mật đột phá nhất định sẽ làm cho tất cả mọi người bất ngờ "
"..."
" Thi Trúc tỷ muốn đi chung với chúng ta ra ngoài làm nhiệm vụ sao ? không thành vấn đề "
Từng dòng từng dòng hồi ức trôi qua trong lòng nàng.
Đột nhiên nàng cảm thấy mình đúng là nực cười.
" Tranh cái gì chứ, ngu đến nỗi trong lúc Chu quốc hỗn loạn, khắp nơi nguy hiểm mà lại tự ý chạy ra ngoài... "
" ...Liền người hộ đạo cũng không mang theo "
"Bất ngờ gì chứ, gia chủ là cái thứ quỷ quái gì chứ, ta không cần...."
Thần trí ngày càng mờ mịt, ánh mắt cũng dần dần ảm đạm, từ từ khép xuống, sinh mệnh dần dần mất đi.
" Thi Vương, ngươi bày trò gì đấy ?"
" Không phải để ngươi không cho kẻ nào lại gần sao ? "
Trong khi đang chờ đợi t·ử v·ong thì một âm thanh nhỏ nhẹ chui vào lỗ tai nàng.
" A"
Âm thanh này cứ như một bàn tay đem nàng từ trong t·ử v·ong kéo ra.
Trên người cảm giác vô lực đã biến mất, tứ chi có thể động đậy, đau đớn cũng đã biến mất.
" Là ai vậy ?"
Cố gắng đem nặng nề mí mắt mở ra, cuối cùng cũng có thể nhìn xem chủ nhân của âm thanh lúc nãy là ai.
Thiếu nữ trẻ trung non nớt nhưng lại không che giấu được vẻ đẹp siêu phàm thoát tục, dáng người băng cơ ngọc cốt ẩn dưới lấp lóe quang mang Linh Y càng làm cho nàng không khác gì tiên nữ hạ phàm.
Lăng Thi Trúc trong mắt hiện lên ngôi sao nhỏ, cảm thấy trước mặt mình thân ảnh không khác gì tiên nữ hạ phàm.
Hình ảnh đúng là trong rất đẹp rất mỹ lệ, nhưng lại không được hoàn mỹ tuyệt đối, có lẽ bởi vẻ mặt hơi nhăn lại.
Vẻ mặt khó coi, nhăn lại ?
Sắc mặt của Tử Nguyệt đúng là rất khó coi, rất phiền muộn cũng không thể hiểu được chuyện quái quỷ đang xảy ra.
Nàng vì vừa đột phá xong nên tâm tình rất vui sướng, vừa muốn tìm Thi Vương để rời đi nơi này thì tìm mãi chẳng thấy con ma nào.
Còn có thể làm sao, chỉ có thể đi tìm thôi, bay trên đường đi đến chỗ nào là xác c·hết, tay cụt, chân cụt nằm khắp nơi.
Cho đến lúc nàng gặp được một con Thi Quỷ đang xách theo mấy bộ t·hi t·hể nàng liền hiểu rồi, nguyên nhân của mọi chuyện chủ có một.
Đều là do Thi Vương gây chuyện.
Thi Quỷ cực kỳ hung tàn, sát tính rất cao, theo lệnh của Thi Vương, gặp ai liền g·iết ai. Nhưng gặp phải nàng đều rất ngoan ngoãn, hiền lành.
Dưới sự chỉ dẫn của Thi Quỷ nàng liền dễ dàng tìm ra vị trí của Thi Vương.
Mang theo tâm tình hậm hực, khó chịu bay đến nơi đây.
Thân hình chậm rãi từ trên không hạ xuống, còn có hai con thi quỷ lẽo đẽo phía sau cũng đi theo đáp xuống.
"..."
Đợi nàng đi đến trước mặt Thi Vương thì tất nhiên là lại diễn ra một màn hai mắt nhìn nhau.
"..."
Sớm biết hỏi cũng như không hỏi, nhưng nàng thật sự nhịn không được, trong lòng có nỗi phiền muộn không nói ra được.
Hỏi cũng hỏi không xong còn có thể làm sao. Nàng khó chịu, hung hăng dùng ánh mắt hung ác trừng hắn một hồi.
" Gào..."
" Gừ..."
Trưng ra bộ mặt vô tội, Thi Vương nhỏ nhẹ gầm gừ một hồi, theo hắn " Không cho ai đến gần " bằng " g·iết tất cả những kẻ đến gần, có phải hay không có cảm giác vô cùng hợp lí.
Tử Nguyệt : " ?!? "
Thi Vương : "Ngao.... Gừ...."
Nàng trong lòng cảm thấy rất kinh hãi " Thi Vương thần trí ngày càng mạnh thì phải, có khi nào sau này có thể mở miệng nói chuyện luôn không nhỉ ?"
" Hừm !" Nàng dạo bước đi một vòng quanh người Thi Vương, trong lòng vô số nghi hoặc cũng theo đó xuất hiện.
Lúc giao chiến với Bạo Phong Chân Nhân là chuyện gì đã xảy ra ?
Viên đan nửa huyết hồng nửa hắc sắc là Thi Đan thì phải. Vậy sao nó lại chui vào trong đan điền của mình ?
Thi Vương là làm trò gì, sao nàng lại đột nhiên có thực lực mạnh đến thế ?
Rồi còn thần trí bị gì sao lại hỗn loạn đến vậy ?
" A " Xoa xoa đầu, nàng cảm thấy não đau nhức.
Rất nhiều vấn đề làm cho nàng không thể nào giải thích được, những lúc thế này làm cho nàng có cảm giác bản thân là một tên ngu xuẩn, thiếu kiến thức.