Vạn Ánh Nắng Xuyên Qua Tường Thành

Chương 6: Đại Sư Huynh (6)




Đêm còn dài, mà Hàn Thiên Hinh nằm trên giường lại trằn trọc mãi không ngủ được. Y nhớ đến những quỷ hồn làm loạn bên ngoài Âm Ty Điện. Bọn chúng là quỷ hồn, mà nến túy hương đốt ra lại toả linh khí của tiên giới. Ma quỷ và thần tiên vốn không chung luồng linh khí, không thể tùy tiện. Đằng này, lúc nãy khi y bước ra đã thấy chúng giống như những con quỷ đói, suýt nữa đã nhào đến ăn luôn cả Hoạ Trần trưởng lão.

Rốt cuộc thì, chuyện này còn có ẩn tình gì?

Thương tích trên người chưa khỏi, lại thêm việc cả đêm mất ngủ khiến tinh thần Hàn Thiên Hinh đi xuống. Y dậy từ tờ mờ sớm, tự mình thắp nến túy hương lên để chép kinh. Đột nhiên lại nhớ đến, trước đây khi còn là một thiếu niên vừa bước vào Hành Minh Tông, đường lão tông chủ đã từng kể cho y nghe về câu chuyện "quỷ lốt tiên".

Lúc đó Hàn Thiên Hinh khá mơ hồ, nửa hiểu nửa không. Trong hồi ức, y chỉ nhớ rằng những tiên nhân chưa đủ đạo hạnh phạm sai bị đày xuống địa ngục chịu phạt. Sau khi hoá thành linh hồn, vì bản thân không cam tâm từng xuất thân tiên giới, lẽ ra phải được cung phụng. Linh hồn của những vị tiên nhân đó nảy sinh oán khí, câu kết với nhau tạo thành bè phái lớn mạnh dưới âm ty, gọi là Quỷ Trấn.

Quỷ Trấn có quỷ vương đứng đầu gọi là Hắc Yêu, một tiên nhân suýt phi thăng làm thượng thần nhưng phạm vào tội cấm dục, cướp sắc. Hắn ở dưới Quỷ Trấn là một nam nhân có dung mạo, thích sai khiến các quỷ hồn bay lơ lửng trên không trung tìm tiên khí mang về cho hắn. Linh khí hấp thụ ngày một nhiều, khiến hắn là quỷ hồn mạnh nhất và tự mình xưng vương.

Hàn Thiên Hinh nhíu mày, đăm chiêu suy nghĩ. Lúc đó lão tông chủ có nói, chuyện Quỷ Trấn và Hắc Yêu ngày đó đã qua lâu, cũng không còn rõ tung tích, không biết có còn tồn tại hay không? Cho đến tận bây giờ, cũng đã không còn ai nhắc đến. Đêm qua y lại nhìn thấy quỷ hồn dưới âm ty bay lên hút tiên khí. Nếu là quỷ hồn bình thường, nhất định sẽ không làm như vậy.

"Bạch Dạ Tiên Quân!"

Thơ thẩn nửa ngày, đến khi bên ngoài có tiếng gõ cửa thì Hàn Thiên Hinh mới hoàn hồn lại. Y nhìn về phía cửa, âm trầm cất giọng.

"Trưởng lão gọi ta có việc gì?"

"Lão tông chủ vừa truyền lệnh đến, bảo ngài quay về Hành Minh Tông!"

Tuy không rõ ông ấy có mục đích gì, nhưng Hàn Thiên Hinh cũng rất nhanh chóng nhận lệnh mà trở về. Y đi từng bước lên bậc thang, từ từ chậm rãi, dáng vẻ thong dong. Có một vài tiểu đồng tử quét sân từ phía trên đi xuống. Bọn chúng đang vui cười, nhìn thấy y liền nghiêm túc, cúi đầu từ xa cho đến khi chạm mặt.

"Bạch Dạ Tiên Quân!"

"Bạch Dạ Tiên Quân!"



Y đi gần đến đại Điện Long Châu, đột nhiên khựng lại một chút, lồng ngực cuồn cuộn lên một thứ gì đó rất nóng. Không ai hiểu rõ thân thể mình nhất ngoài chính bản thân mình. Hàn Thiên Hinh biết mình thương tích chưa khỏi, nên không quá kích động mà cố gắng giữ nguyên trạng thái bình thường.

"Bạch Dạ! Con tới rồi à? Qua đây đi!"

Hàn Thiên Hinh liếc mắt nhìn, vô tình nhìn thấy Bội Hoàn đang đứng gần lão tông chủ. Hắn vừa thấy y thì khoé môi đã nhếch lên, nở nụ cười xán lạn.

"Đại sư huynh!"

Y không đáp lời đi lướt qua hắn đến gần hơn với lão tông chủ.

"Lão tông chủ gọi có việc gì dặn dò?"

"Ta nghe Bội Hoàn nói, con và nó đang muốn đến Quỷ Trấn diệt Hắc Yêu?"

Hàn Thiên Hinh có chút cả kinh, mắt nhìn sang Bội Hoàn đang đứng gần đó. Cả đêm qua y suy nghĩ mãi về nó, nhưng tuyệt nhiên không gặp hắn để thương lượng bao giờ. Hắn vậy mà... Hắn vậy mà dám dùng Tâm Chi Thuật đọc hết mấy suy nghĩ linh tinh đó.

Vẫn còn chưa thể sắp xếp câu từ, đường lão tông chủ đã tiếp tục.

"Dù sao nó ở Hành Minh Tông cũng chỉ giỏi gây chuyện. Nếu có thể, chi bằng cùng con ra ngoài học hỏi một lần!"

"Tông chủ! Đường đến Quỷ Trấn đến cả đệ tử còn không quen thuộc. Nếu có thể, xin tông chủ hãy để đệ tử đi một mình."

Bội Hoàn nghe vậy liền phản ứng.

"Ấy! Làm sao được? Thương tích trên người huynh đã khỏi chưa? Đệ đi theo học hỏi, tiện thể chăm sóc cho huynh. Như vậy là vẹn cả đôi đường rồi?"

Hàn Thiên Hinh trong lòng như có mây đen sấm chớp ùn ùn kéo tới, vô thức nhìn hắn đăm đăm. Còn hắn lại theo thói quen, mỗi khi bắt gặp ánh mắt như mưa tên lửa đạn này thì liền câm nín, quay đi nơi khác. Vốn dĩ trong đầu cũng đã có dự tính, đợi sau khi kết thúc thời gian chịu phạt y sẽ về thưa chuyện với đường lão tông chủ. Nào ngờ, tên tiểu tử kia lại nhanh mồm nhanh miệng quá, nói ra hết những tính toán trong đầu y.



Quỷ Trấn từ lâu đã được đồn đại là nơi có âm khí nặng, quỷ hồn nhiều, sức mạnh của Hắc Yêu thì hung ác đáng sợ. Tu vi của Bội Hoàn thấp hơn y một bậc, linh lực hắn rèn luyện cũng chưa đâu vào đâu. Nếu bây giờ hắn đi theo y, không những không giúp được ngược lại còn gây thêm phiền phức.

"Đệ tử đã ổn rồi! Xin tông chủ, hãy để đệ tử đến Quỷ Trấn một mình."

Lão tông chủ có vẻ chần chừ.

"Chuyện này..."

Ông biết rõ tính tình của Hàn Thiên Hinh, luôn trầm mặc lại khô khan, cứng ngắt. Y làm chuyện gì cũng đơn phương độc mã, cũng muốn tự mình chịu đựng. Chuyện đêm qua y thay mặt Hoạ Trần trưởng lão đuổi đám quỷ hồn, lão tông chủ cũng đã biết được. Linh lực hấp thụ từ nến túy hương cần phải được ổn định cùng với linh lực của bản thân. Từ đó, khi hai thứ giao hoà mới có thể hợp nhất và khiến vết thương trên người hoàn toàn bình phục.

Bội Hoàn đứng nhìn Hàn Thiên Hinh, đột nhiên phát hiện ra thần sắc của y không tốt, sắc môi trắng bệch chỉ động lại một vết máu bầm. Hắn hơi hốt hoảng, trong đầu lại nghĩ lung ta lung tung.

Bản thân của Hàn Thiên Hinh bị thương nặng như vậy, còn muốn một mình xông vào Quỷ Trấn. Hắn không rõ y muốn một mình lập công, hay là một mình đi tìm chỗ chết.

"Chuyện này tạm thời bỏ qua đi! Chuyện con đến Âm Ty Điện chịu phạt, hai ngày còn lại ta sẽ miễn cho con. Đệ tử cấp thấp ở Hành Minh Tông đều rất mong chờ tin tức của con. Mau! Đến chỗ của bọn chúng đi!"

"Đệ tử xin phép!"

Hàn Thiên Hinh cúi đầu chào lão tông chủ, sau đó quay người rời đi. Ban đầy y đi rất bình nhiên, nhưng vừa bước đến bậc thang đầu tiên đã choáng váng, ngực đau nhói từng cơn rồi cuộn lên dữ dội. Y khựng lại một chút, cố gắng ổn định hơi thở để tiếp tục đi. Có điều cố gắng mấy cũng vô dụng, thân thể y bây giờ chỉ toàn thương tích, linh lực hao tổn quá nhiều. Y càng đi càng thấy đầu óc quay cuồng, cuối cùng không thể chịu được mà ngã vật xuống đất.

Trong cơn mê man, y dường như nghe thấy tiếng của lão tông chủ và Bội Hoàn.

"Bạch Dạ? Bạch Dạ?"

"Đại sư huynh! Đại sư huynh!"