“Đừng…”
Giọng nói nhỏ như muỗi kêu của Hàn Thiên Hinh, vậy mà lại khiến Bội Hoàn say mê không dứt. Sau khi giữ chặt y trong lòng, dỗ dành y, hắn lại mạnh dạn kéo y quay về điện. Nơi này từng có những chuyện khiến cả hai nhớ mãi. Hắn mang bánh bao xíu mại đến, hắn trèo cửa sổ vào trong, hắn nhìn những đóa bạch liên chi tử héo hon mà lòng chua xót.
Bây giờ, điện Thanh Tô của Hàn Thiên Hinh lại trở về dáng vẻ như trước. Xa có núi non trùng điệp mờ mờ ẩn sau mây, có liễu xanh dưới gió, bướm lượn vờn quanh, hoa thơm cỏ lạ.
Còn trong điện, lại có hai nam nhân kẻ muốn day dưa người vẫn ngượng ngùng. Hắn ấn nam nhân e thẹn trong lòng mình lên tấm bình phong hoa sen trắng, hôn cuồng nhiệt. Có áy náy, có day dứt, có những yêu thương mà cả chính bản thân hắn cũng không thể nói thành lời.
Hàn Thiên Hinh mờ mịt, không tài nào mà thoát khỏi lòng bàn tay của đối phương, vì thế mà vụng về đáp lại. Tiếng môi lưỡi quấn quýt nhau, có xấu hổ có ngọt ngào. Bội Hoàn giữ lấy eo y, xoay lưng lại, từ từ tiến đến. Dáng người thiếu niên cao lớn, mang sức nóng hừng hực của dục vọng thiêu đốt y, bức y. Hắn ấn người y xuống, lại dứt môi ra mà nhìn.
Hai người hô hấp hỗn độn, hắn lại nhịn không được mà hôn xuống, cẩn thận trịnh trọng mà hôn. Hôn lên môi lạnh, chóp mũi, gò má, từ từ tiến lên thái dương, rồi gặm lấy vành tai ửng đỏ. Kích thích này lớn quá, cứ tới dồn dập như vậy khiến Hàn Thiên Hinh vô cùng xấu hổ. Cả người y căng cứng, cứ như sắp nứt đến nơi. Y cố khong hé răng, cố không phát ra tiếng động nhưng kết quả lại bất thành.
“Khoan… Khoan đã…”
Y nhất thời chịu không nổi, đẩy tên xấu xa trên người mình lăn sang một bên rồi ngồi dậy. Tay kéo lại cổ áo bị lệch, y thở mấy hơi cũng không thể nào như bình thường được. Rõ ràng lúc đầu đang tức giận, không cam tâm, muốn chấm dứt. Sao bây giờ, lại thành ra kiểu âu yếm, day dưa nhau như thế này?
Hàn Thiên Hinh thấy mình hồ đồ rồi, vội vàng muốn đứng dậy mà nói.
“Đệ về đi! Ta muốn ngủ!”
Bội Hoàn đứng hình một lát, sau đó liền đưa tay ra kéo y nằm vật xuống. Y cả kinh, hô lên như muốn chấn chỉnh hắn, lại thành ra vừa thẹn vừa buồn cười.
“Bội Hoàn! Đệ…”
“Thiên Hinh!”
Hắn trở mình, nhanh chóng xoay người nằm phía trên y, còn đưa tay ra nhẹ nhàng chặn miệng người trong lòng lại. Hắn đảo mắt nhìn y, y cũng thế, trong ánh mắt còn có cả giận dữ và hoảng loạn.
“Lời ta từng nói lúc thả đèn giấy hoa, lẽ nào huynh quên rồi ư?”
Hàn Thiên Hinh vẫn nhìn hắn như thế, lông mi hơi run lên. Lúc thả đèn giấy trên sông Trà, hắn nói rất nhiều chuyện, rõ ràng nói nhiều như thế. Bây giờ hỏi lại, y thật sự không nhớ được hắn muốn hỏi chuyện gì đã quên rồi.
Bội Hoàn từ từ lấy tay ra, nhìn lồng ngực người này còn đang phập phồng mà lòng dậy sóng. Hắn muốn đem y giấu vào lòng, mang đi mất, nếu có thể thì rời khỏi Hành Minh Tông này cũng được. Hắn không thích những gì tông chủ phu nhân đã nói. Hắn không thích ai làm tổn thương Hàn Thiên Hinh, không thích nhìn thấy y như vậy.
“Ta đã nói, huynh nhất định phải nhớ rõ, trong tim ta chỉ có mỗi một người.”
Y nhìn hắn, đáy mắt có những tia sáng rất nhỏ lóe lên. Lòng ấm áp như vậy, nhưng lại không muốn để hắn thấy quá nhiều. Sợ là mình ôm nhiều hi vọng, sợ rằng mình si tâm vọng tưởng. Chưa từng như thế. Hàn Thiên Hinh chưa từng thấy mình có nhiều thứ phải lo, phải sợ như vậy.
Hàn Thiên Hinh rũ mắt, thấp giọng.
“Tông chủ phu nhân…”
“Ta không cần biết. Tóm lại nếu không phải huynh…”
Bội Hoàn vừa nói vừa nhìn xuống, ánh mắt ôn nhu đến mềm mại như nuốt chửng trái tim đang lơ lửng của y. Hắn chớp mắt, khóe môi thanh tú hơi cong lên, gương mặt thiếu niên ngời ngời xán lạn.
“Nếu không phải huynh, thì đều vô nghĩa như nhau cả.”
Hàn Thiên Hinh cuối cùng cũng thả được tảng đá trong lòng mình xuống, đem nó vứt đi thật xa. Y nhìn hắn, nhìn tia nắng rực rỡ nguyện hạ xuống nơi băng giá này mà chiếu rọi. Không biết trong lòng nghĩ ngợi điều gì?
Là những thiếu thốn cần bù đắp.
Hay chỉ đơn giản là một chút ngọt ngào.
Y ôm lấy cổ Bội Hoàn, kéo hắn hạ mình xuống, hôn lên môi. Cái chủ động này, làm tim hắn đập nhanh muốn nhảy ra khỏi ngực, lại rạo rực nói không nên lời. Hôn từ từ, cậy khoang miệng, lưỡi quấn vào nhau, vờn quanh. Rồi lại cuồng nhiệt, cuộn trào, ướt át, dần dần dẫn tới khát khô.
Thực khát quá.
Hàn Thiên Hinh không quen với loại cảm giác này, nhất thời thấy cổ họng mình như có vô vàn khúc củi khô trong đó. Nhưng nơi đầu môi, chẳng phải đã ướt thế rồi sao? Y nhắm mắt lại, đầu lông mày nhíu chặt, cố gắng để theo kịp người kia, thậm chí muốn phải thuần phục người kia. Chỉ là hắn quá nóng bỏng, tay chạm tới đâu đều khiến người ta tan ra tới đó.
Y phục lộn xộn trên người, vướng víu đến khó coi. Bội Hoàn vẫn không muốn rời khỏi môi y, nhưng tay lại luận động liên tục, mò mẫm tìm tới thắt lưng.
Hàn Thiên Hinh hốt hoảng, tay vừa đặt xuống đã chạm phải thứ gì đó rất lạ. Đây là…
Bội Hoàn trong lúc cuồng dã chạm vào người y, vô tình sinh ra phản ứng bên dưới, cứ vậy mà cọ xát. Trong một cái chạm thoáng qua, dường như cả người cứng nhắc, tai ù mắt hoa, cảm thấy giống như mình chỉ là một vật vô tri vô giác. Y muốn cự tuyệt, nhưng vờn ấm áp này lại bao bọc quá chặt chẽ, hầu như không thể thoái lui.
Môi lại chạm môi, Hàn Thiên Hinh chỉ e rằng lát nữa mình và Bội Hoàn sẽ làm ra loại chuyện long trời lỡ đất. Tiếng thở dốc hỗn loạn, y thấy cổ họng mình thật khát, chưa được lâu lại có đôi môi ướt át lấp đầy.
Y phục bị giằng co quá thảm, nên hắn chỉ đành từ từ cởi chúng ra. Trên giường hỗn độn, âm thanh xột xoạc kích thích đến đỏ cả vành tai.
“Bội Hoàn! Khoan… Khoan đã! Ta…”
“Nếu huynh ngại, thì chỉ cần nằm im thôi! Ta làm là được rồi!”
Giọng của hắn đã khàn đến như thế, cứ như dục hỏa này đã đè nén rất lâu. Hôm nay có những câu yêu ngọt ngào day dứt, lại suýt nữa vì chút hiểu lầm mà vụt mất đi. Hắn không muốn như thế. Hắn sợ. Hắn trốn tránh. Mà cách duy nhất của hắn, liều thuốc an tâm trên đời này của hắn lại ở ngay trong lòng. E rằng phải dùng đến nó, nếu không sẽ không chịu được mà điên lên, hủy thiên diệt địa.