Hội thả đèn giấy còn chưa kết thúc, mà hai vị tiên quân được Hành Minh Tông phái xuống đã không còn thấy ở sông Trà.
Bội Hoàn đi trước, hắn theo thói quen mà nắm tay dắt Hàn Thiên Hinh đi. Dọc theo con đường ở bờ sông Trà, đèn hoa giấy dạt vào bờ sáng rực. Tâm y tĩnh lặng, nhưng chính vì tốc độ của hắn đi quá nhanh, khiến y không tài nào bình tĩnh nổi.
Dừng lại dưới một gốc đại thụ, xa ra khỏi thứ ánh sáng huyền ảo mơ hồ kia, hắn ấn lưng y xuống mà hôn. Lần này hắn không tài nào chậm rãi nổi, lúc hôn hô hấp cũng dồn dập, hơi thở nóng hừng hực như muốn nuốt người. Hàn Thiên Hinh bị dồn vào gốc cây, hai tay sờ lên vỏ cây thô ráp, vì hôn trong mê dại mà bấu vào suýt tróc cả da.
Bội Hoàn chợt dừng, nhìn đôi mắt mê ly dâng lên tầng hơi nước mỏng của y, giọng hắn trầm xuống, là loại giọng mà y chưa từng nghe qua.
“Ta yêu huynh.”
Hàn Thiên Hinh mờ mịt nhìn, trước mặt là người mà y đã từng nghĩ rằng, hắn sẽ không thể như thế.
Không thể động lòng với một người như y, quá lạnh lẽo và khó gần.
“Ta… Ta cũng thế!”
“Không. Ta muốn nghe chính miệng huynh nói ra. Là từng câu từng chữ.”
Bội Hoàn đưa tay ra đặt lên mặt của y, vuốt ve nhẹ nhàng. Hắn thích nhìn y. Thích ngắm y. Hắn thích ánh mắt đã từng lạnh lẽo như băng giá, lại vì hắn mà để lộ sơ hở, không thể dùng nó để dối gian. Hắn thích đôi mắt phượng xinh đẹp này, khi xấu hổ sẽ phiếm hồng, diễm lệ động lòng người. Hắn thích đôi môi thanh tú. Thích mái tóc đen dài như mực, luồng tay vào nghịch ngợm. Tất cả từ y, những gì của y hắn đều yêu, đều thích. Dù là hờn dỗi, dù là nóng giận, dù là mềm mại ra sao, cứng rắn thế nào.
Hắn biết Hàn Thiên Hinh không phải là người dễ dàng dùng lời nói thổ lộ, thậm chí khi nói ra sẽ có phần vụng về. Nhưng đều không quan trọng. Hắn muốn nghe giọng của y, dù là lắp bắp không thành lời cũng từ chính y mà ra.
Gió đêm đã lạnh, mà người trước mặt lại tỏa ra hơi nóng hừng hực như thiêu đốt. Y sợ rằng mình lúc này, dù muốn lạnh như băng cũng không kịp. Là người y từng bảo hộ, đang thành thành thật thật nói yêu y, hà cớ gì bản thân phải giữ những chuyện phiền muộn trong lòng.
“Bội Hoàn!”
“Ta yêu đệ!”
Hắn nghe được câu này, trong lòng như chảy cuồn cuộn dòng suối mềm mại mà mát mẻ. Nó rót đầy tâm tư từng trống rỗng thiếu thốn của hắn, rót đầy trái tim hắn. Hôn lên môi y, hắn ôm y trong lòng, vuốt ve, âu yếm, nâng niu lại vô cùng trân trọng. Hắn có tôn thờ, có tín ngưỡng, có ái mộ. Tất cả những từ ngữ đẹp nhất thế gian này, hắn đều muốn nói ra rằng, đó là dành cho y.
Nụ hôn dần ướt át đến nóng bỏng da. Hàn Thiên Hinh nhận ra, không biết từ khi nào mà mình đã bị hắn gắt gao ôm chặt. Không những thế, cơ thể thiếu niên cường tráng trước mặt còn đang có phản ứng. Y đỏ mặt, muốn thoái lui nhưng không kịp, hô hấp dồn dập càng khiến hắn thêm cuồng si. Hắn bất ngờ chạm vào đùi Hàn Thiên Hinh, giữ ở đó rồi luồng xuống mà nâng lên cao.
Y hốt hoảng lùi lại, lưng đập vào thân cây mà đẩy hắn ra.
“Đừng. Dừng lại.”
Bội Hoàn lúc này vẫn còn mờ mịt trong dục vọng, gương mặt của hắn dưới bóng đêm vừa xa xăm khó đoán, vừa khiến lòng người hoang mang. Hàn Thiên Hinh đưa tay chạm lên khóe môi mình, quệt một đường rồi thở dốc.
“Ta không thể. Dừng đi.”
Hắn rũ mắt, nhìn lồng ngực phập phồng của y, thoáng chốc dập tắt dục vọng xuống. Tại sao hắn lại quên mất, y là một nam nhân cao khiết thế nào. Trước khi để người hắn yêu cùng hắn chìm trong bể dục, hắn muốn để y thấy tấm chân tình của mình.
Dù sao cũng là tuổi thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết, hắn kiềm chế như vậy đã rất cố gắng rồi. Nhưng trong giây phút nghe y thổn thức nói lời yêu, lòng hắn vẫn giống như biển động dậy sóng.
“Xin lỗi huynh. Là ta nhất thời nôn nóng. Ta…”
“Không sao. Không trách đệ.”
Hàn Thiên Hinh khe khẽ thở dài, nhìn hắn xụ mặt mà cười, đưa tay ra xoa xoa đầu hắn.
“Đứa trẻ ngốc. Vẫn còn rất trẻ con.”
Bội Hoàn lắc đầu, giữ lấy tay y đặt trước ngực mình.
“Đệ lớn rồi nha. Huynh đừng trêu đệ.”
Y ôn nhu, đáp lại hắn bằng một cái hôn nhẹ nhàng lên chóp mũi. Hắn không kịp nghĩ tới chuyện này, ánh mắt kinh ngạc lẫn vui mừng mà sáng lên.
“Được rồi. Về nghỉ sớm chút, mai phải quay về Hành Minh Tông.”
Sáng sớm.
Thường khi người dậy sớm hơn vẫn là Hàn Thiên Hinh, vì y vẫn chưa quen với không khí nơi này. Nhưng hôm nay, có lẽ vì dư âm của đêm qua vẫn còn, vì lòng rạo rực lâng lâng, nên y ngủ ngon hơn hẳn. Mặt trời đã lên, Bội Hoàn quay vào phòng thấy người kia còn say giấc, nhịn không được mà khẽ khàng bước đến. Hắn vén rèm mỏng ra, nhìn y nằm nghiêng người, mái tóc đen dài vén ở sau lưng, phủ lên một góc giường.
Hắn đưa tay ra, môi bất giác mỉm cười.
Ngọt như thế, mềm mại như thế. Hóa ra khi yêu một người, lại có cảm giác như vậy. Chính là ngọt tận xương tủy, ngọt đến từng kẽ tóc chân tơ.
Hàn Thiên Hinh bất chợt trở mình mở mắt, tay của hắn vừa đưa ra giữa không trung đã khựng. Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí trong phòng bỗng nhiên ngượng ngùng hết chỗ nói. Y mở to mắt, giật bắn người lên mà ngồi dậy, cả người lùi sâu vào chân tường.
“Đệ định làm gì thế?”
Bội Hoàn thu tay lại, cười gượng gạo mà gãi đầu.
“À! Ta vào gọi huynh dậy thôi! Không làm gì khác!”
Hàn Thiên Hinh nhìn hắn, trong mắt vẫn khó tránh khỏi nghi hoặc. Nhớ lại hành động đêm qua, lúc cánh tay kia chạm vào đùi, tuy cách một lớp y phục nhưng cảm nhận rất rõ ràng. Y không thể rõ, những chuyện yêu đương thế này, hắn hiểu bao nhiêu phần và không hiểu bao nhiêu phần.
Về phần tông chủ phu nhân, có lẽ sau đêm hội thả đèn đã suy nghĩ thông suốt. Đêm qua bà dọn dẹp ít đồ, quyết định hôm nay sẽ theo y và con trai lên đường.
“Ngựa đều bị độc của thủy quái làm chết cả rồi.”
Bội Hoàn nghe Hàn Thiên Hinh nói xong, vô thức nhìn lên tóc của y. Mũ ngọc đính đá của y, vì muốn đổi lấy ngựa đưa hắn về mà cũng đem đổi. Y bây giờ, dùng dây lụa trắng mỏng, xốc lên cao thành đuôi ngựa, nhìn lỏng lẻo không còn khí chất, ngược lại có phần nhu hòa hơn. Hắn rũ mắt, lòng vừa thấy chua xót vừa mềm mại. Người này quan tâm đến hắn như thế, mà ngoài mặt cứ lạnh lùng răn đe. Khó khăn lắm đêm qua mới có thể khiến y mở lòng, chỉ mong ngày tháng sau này đều yên bình như thế.