“Hàm hồ. Hàm hồ.”
Hắc Yêu chao đảo trong pháp trận mà Hàn Thiên Hinh tạo ra, không thể hiểu nổi những gì mà y vừa nói.
Là do hắn?
Cha mẹ hắn bỏ mạng là vì hắn?
Làm sao có thể?
Cha mẹ hắn rõ ràng có thể chạy thoát, có thể vứt bỏ lại hắn mà chạy. Tuy nói việc thoát khỏi những quỷ hồn của mấy trăm năm trước là việc khó khăn, chẳng khác gì lấy trứng chọi đá. Nhưng nếu như họ không phải hạng người xem trọng tình thân máu mủ, đã không cứu phải một đứa trẻ có tâm ma nặng như vậy. Hoặc là để nó chết đi, hoặc là cả nhà cùng chôn vùi trong trận chiến khốc liệt này. Nếu làm như thế, biết đâu chừng đã không để hắn sinh ra ác cảm với tiên giới, không để hắn rơi vào yêu đạo.
Trần gian hay tiên giới, thậm chí là ở nơi ma giới ám khí tưởng chừng như máu lạnh vô tình, vẫn luôn ngầm có một thứ gọi là tình ái. Không chỉ riêng ái dục nam nữ, mà còn có cả tình thân, tình người. Hắc Yêu vì mối thù giết cha mẹ, từ đầu đến cuối không rõ đúng sai, sa vào vũng lầy của tội ác.
Hắn muốn nhân gian nếm trải những nỗi đau khủng khiếp nhất, tàn khốc nhất. Hắn muốn tất thảy những gia đình hạnh phúc kia phải li tán, cửa nát nhà tan.
Hàn Thiên Hinh vẫn đang liên tục trục xuất hồn phách trong cơ thể hắn, tiện thể tìm tiên khí của Kim Tiên Đà Y Chi từ lâu đã bị hắn rút cạn. Có điều làm hắn phân tâm, muốn tập trung tìm kiếm, nhưng đã nửa ngày trời cũng không thấy có kết quả.
Lạ thật! Tiên khí là do hắn hút hết vào cơ thể, lí nào lại tìm không ra?
Tuy vẻ ngoài y vẫn lãnh đạm cùng mày kiếm rất bén, nhưng Hắc Yêu vẫn nhìn ra được ánh mắt của y có ẩn tình gì đó. Pháp khí ấn sâu vào cơ thể hắn, thăm dò muốn tìm ra tiên khí của Kim Tiên, mong có phép màu xảy ra với nàng ấy. Dẫu sao cũng là bản thân không mong muốn, lầm lỡ trao niềm tin cho nhầm người. Đạo hạnh của nàng như thế, chỉ vì hắn ta mà tước đoạt còn mất luôn mạng thì quá thảm thương.
“Tiên khí của Kim Tiên Đà Y Chi, rốt cuộc ở đâu?”
Hàn Thiên Hinh dò tìm rất lâu rồi vẫn không ra, cuối cùng chỉ còn cách trực tiếp hỏi. Chuyện này tạm thời ngoài y, Tình Ca và Hắc Yêu ra, có lẽ đường lão tông chủ cũng không hay biết. Ông không ngờ nó vậy mà còn có liên quan đến đệ tử của Phật Tu La ở núi Phổ Đà.
“Ở đâu? Lẽ nào ngươi quên mất, lúc ở trong hang động mình đã sốt ruột để đi cứu người sao?”
Y khựng lại nhìn hắn, sau đó quay đầu lại, nhìn Tình Ca và Bội Hoàn đang đứng ở xa kia. Lúc vào hang động, Hắc Yêu đã hấp thụ toàn bộ tiên khí của Tình Ca để đấu với y, sau đó chính tay y đã lấy lại. Dựa trên những gì mà hắn vừa nói, có lẽ cả tiên khí của Kim Tiên cũng đang nằm trong cơ thể của Tình Ca rồi.
Nhưng làm sao có thể?
Đường lão tông chủ nghe vậy bỗng nhiên mặt biến sắc, quay sang nhìn Tình Ca vẫn còn ngây ngốc không hiểu chuyện gì.
“Không xong rồi.”
Tiên khí của Kim Tiên Đà Y Chi và Tình Ca vốn không cùng chung một cơ thể, khi hợp nhất trong một khoảng thời gian nhận ra bất thường sẽ có phản vệ. Chỉ cần linh lực của ai mạnh hơn, phần còn lại của người kia nhất định sẽ bị nuốt chửng. Tức là hiện giờ trong người Tình Ca đang tồn tại hai nguồn tiên khí, đấu đá lẫn nhau. Chỉ cần sơ suất, hắn nhất định sẽ tẩu hoả nhập ma, rơi vào yêu đạo.
Hàn Thiên Hinh quay lại nhìn Tình Ca sau đó nhìn Bội Hoàn.
“Mau tránh ra!”
Bội Hoàn nghe y nói thế, bản thân đứng ngay bên cạnh đương nhiên biết mình có trách nhiệm quan trọng hơn không thể bỏ chạy. Hắn giữ lấy hai tay Tình Ca, hai người tuy chưa hiểu rõ lắm về mối nguy trước mắt nhưng vẫn rất ngoan mà khiến y đỡ nhọc lòng.
“Ngươi giữ chặt thế làm gì hả?”
“Theo ý sư huynh! Ngươi đứng yên một chút!”
Hắc Yêu trông hai tên ngốc trước mặt mình mà bật cười. Nếu như lúc này hắn thịt nát xương tan, chết không siêu thoát, hồn phách cũng không nguyên vẹn được chuyển kiếp đầu thai, vậy thì hắn cũng rất muốn có thêm người bầu bạn.
“Các ngươi đang làm trò khỉ đấy à? Vô ích thôi! Vô ích thôi! Hàn Thiên Hinh! Ngươi có giỏi thì dùng thuật Trục Hồn với hắn đi!”
Thuật này chỉ dùng cho ma không ứng nghiệm với tiên, những gì hắn vừa nói khác gì hồ ngôn loạn ngữ. Hàn Thiên Hinh biết rõ ý đồ của hắn, một khi Tình Ca bị tẩu hoả nhập ma, nói không chừng còn gây ra đại hoạ lớn hơn cả việc Hắc Yêu náo loạn mấy trăm năm trước làm hỏng lưới trời.
Lúc này, cơ thể của tên tiểu tử kia bắt đầu có phản ứng, khi mà tiên khí của Kim Tiên quá mạnh đang chảy ngược trong mạch máu và cơ thể của hắn. Cả người nóng ran, khô khan như sắp nứt nẻ. Hắn siết hai tay thành quyền, cúi gằm mặt xuống nhìn đám mây trắng dưới chân mình, trầm giọng.
“Buông tay ra!”
Bội Hoàn vẫn chưa hay biết gì, vẫn giữ chặt tiểu đệ bên cạnh mà mắng.
“Buông cái khỉ! Ngươi muốn giở trò với ta à?”
“Buông ra!”
Tình Ca lặp lại lần nữa, khi ngước mắt nhìn lên thì tròng mắt đã chuyển sang màu đỏ tươi như máu. Hắn kinh ngạc, bàn tay còn đang nắm chặt theo đó mà vô thức buông ra.
“Ngươi…”
Hàn Thiên Hinh đang trấn thủ với Hắc Yêu, trông thấy Bội Hoàn sắp gặp nguy hiểm lập tức xao động. Y một tay giằng co với tên ma đầu, một tay tung ra lụa trắng kéo hắn ra phía xa. Tình Ca lúc này đã không còn đơn thuần là một thiếu niên vô lo vô nghĩ nữa, mà trong tâm hắn đã hiện hữu linh hồn của nữ Kim Tiên kia. Nàng ta oán khí ngút trời, thù hận đối với Hắc Yêu mà nói còn sâu đậm hơn bất cứ ai. Trước đây là yêu, bây giờ là hận. Chính vì nàng ta khờ dại tin tưởng hắn, tin rằng bản thân dù có là tiên thì cũng cần hạnh phúc, cần có tình yêu mà quên mất tu đạo.
Thân thể là Tình Ca, nhưng giọng nói khi cất lên lại là nữ nhân oán giận căm hờn, hai tay tạo ra ma khí bốc cháy như quả cầu lửa.
“Hắc Yêu! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi!”
Hàn Thiên Hinh kéo Bội Hoàn ra khỏi quỷ hồn của Kim Tiên, để hắn đứng bên cạnh đường lão tông chủ và Thần Tác Thủy.
“Tông chủ! Trông chừng Bội Hoàn, việc này để ta!”
Y nói rồi tạo ra kết giới phong ấn pháp thuật của Hắc Yêu, ngay sau đó Thần Tác Thủy cũng hợp sức. Nàng biết hắn ta sợ nước, nên mới tạo ra thủy triều để vây quanh hắn không cho hắn thoát thân. Gió nổi lên cuồn cuộn, mây bay nhanh như chớp mắt cứ liên tục lướt trên vai Hàn Thiên Hinh. Tuy nói thuật Trục Hồn chỉ có thể dùng với cơ thể tà ma, nhưng y thật sự muốn thử xem cách này có hiệu nghiệm hay không. Nếu không thể, thì phải tìm cách khác cho bằng được.
Tình Ca cũng là đệ đệ y, hơn nữa còn rất hiếu kính với y, y không thể khoanh tay đứng nhìn.