Hàn Thiên Hinh cùng Bội Hoàn đi trên đường, bây giờ có muốn xác định đây là nơi nào cũng không còn rõ nữa. Ban đầu còn có mã thiên, nhưng từ sau khi rơi vào ảo cảnh và đối đầu Hắc Yêu một lần thì lại không triệu hồi được. Đây là địa bàn của hắn, muốn dùng tiên thuật là rất khó. Có điều đó là với người khác, còn đối với Hàn Thiên Hinh đây thì không phải không có cách.
Thời hồng hoang đã từng dùng một loại chú liên lạc, gọi là Thông Khinh Chú. Thuật này được một vị thượng tiên của tộc Điểu Hạc tạo ra, dùng lông vũ của loài chim để gửi lời nhắn. Chỉ cần có lông vũ trong tay, có thể truyền tin tức đi xa trong phạm vi nghìn dặm.
Mắt thấy y cứ đứng tại chỗ nhìn lên trời, Bội Hoàn tò mò hỏi.
“Sư huynh! Sao không đi tiếp?”
“Đang đợi.”
“Hả? Đợi cái gì?”
Hàn Thiên Hinh vẫn đang nheo mắt nhìn lên trời, không thèm trả lời hắn. Lát sau thấy có một con chim yến bay ngang, liền đưa tay ra nhanh như cắt mà bắt lấy. Bội Hoàn được một phen mở mang tầm mắt, chỉ là hiếu kỳ không biết y định làm gì con chim kia. Đến khi thấy y vạch lớp lông trên cánh nó ra, hắn mới hoảng hốt hỏi.
“Sư huynh! Không phải huynh định ăn thịt chim đấy chứ?”
Hàn Thiên Hinh không nhìn hắn, lạnh lùng mắng.
“Nói nhảm.”
Y tìm được lông tơ của chim yến, cẩn thận ngắt một sợi để không làm nó đau rồi thả đi. Sau khi đã có lông tơ trong tay, y ngẫm một lúc xem nên nói thế nào với đường lão tông chủ. Cả ba người rời Hành Minh Tông đến đây đã được hai hôm, nhưng còn chưa đến Quỷ Trấn thì đã xảy ra vô số chuyện. Tuy nói Tình Ca chỉ là cháu trai, nhưng đường lão tông chủ cũng rất thương yêu hắn. Biết tin hắn hiện giờ mất tích không rõ sống chết, có lẽ ông cũng đứng ngồi không yên.
Hàn Thiên Hinh đặt lông tơ của chim yến trong lòng bàn tay, lát sau liền thấy nó phát ra ánh kim lấp lánh. Y trầm mặc, cất giọng nói.
“Đường lão tông chủ! Đồ đệ Hàn Thiên Hinh cùng hai người Bội Hoàn và Tình Ca trên đường đến Quỷ Trấn đã xảy ra chuyện. Hiện giờ Tình Ca mất tích, hai người bọn con bị lạc ở ảo cảnh do Hắc Yêu tạo ra. Nếu người nhận được tin, mong sớm đến chi viện.”
Y nói xong rồi thả tay, lông vũ bay lên trên không trung hệt như một con chim tung cánh, phút chốc biến mất giữa trời xanh. Bội Hoàn ngẩn ngơ một lúc lâu, gương mặt anh tuấn nhìn lên trời. Hắn không biết rằng y còn có thể dùng Thông Khinh Chú, trong lòng thầm cảm thán.
“Đây là Thông Khinh Chú ư?”
“Ừ. Hiện giờ tình thế hỗn loạn, nơi này không ở lại được lâu.”
Hàn Thiên Hinh nói rồi nhìn lên trời xanh, chỉ mong rằng tin tức sẽ truyền đến nhanh một chút. Y không lo lắng cho bản thân mình, chỉ sợ trên người Bội Hoàn vẫn còn lưu lại độc dược của Hắc Yêu. Nhưng từ xưa đến nay, đối với một tiên nhân mà nói thì nội đan vẫn là quan trọng nhất. Dù rằng mất đi có thể luyện lại, nhưng phải cần bỏ ra nhiều thời gian và công sức. Hơn nữa không có nội đan, cơ thể cũng rất dễ nhiễm bệnh và suy nhược.
Y và Bội Hoàn trong lúc chờ đường lão tông chủ đến ứng cứu, hai người đi xung quanh thôn để xem. Nơi này hoang tàn không người ở, dường như chưa từng có dấu hiệu của sự sống. Hàn Thiên Hinh đi được mấy bước, đã bị mùi yêu khí của nơi này làm cho khó chịu. Chính vì trong người không còn nội đan, nên sức mạnh cũng dần thuyên giảm. Y đưa tay che mũi, cơ thể chao đảo vô thức bám vào người Bội Hoàn.
“Sư huynh? Làm sao vậy? Có phải mùi yêu khí ở đây nồng quá không?”
“Đệ cũng ngửi thấy ư?”
“Phải. Trước đây thì không biết thế nào, nhưng có lẽ từ khi được huynh truyền linh khí và nội đan, cơ thể cũng có chuyển biến khác đi.”
Y gật đầu, mùi yêu khí ngày một nồng nặc khiến thân thể này như không chịu nổi. Lần đầu tiên thấy y yếu ớt như vậy, Bội Hoàn nhịn không được cảm thấy đau lòng. Hắn ôm lấy Hàn Thiên Hinh, tay siết thật chặt muốn giữ y đứng vững.
“Không được rồi. Đệ đưa huynh rời khỏi đây!”
“Bằng cách nào? Nơi này chúng ta còn không biết là đâu, vốn không thể thoát.”
“Không được cũng phải được. Huynh như vậy thì làm sao?”
Hắn sốt ruột hỏi. Hiện giờ không biết nơi này là nơi nào mới là vấn đề nguy hiểm nhất. Hàn Thiên Hinh không còn nội đan, pháp thuật đương nhiên sẽ không cao thâm như trước. Ngộ nhỡ hai người lại đụng độ Hắc Yêu lần nữa, nhất định sẽ bỏ mạng. Hàn Thiên Hinh khẽ lắc đầu, muốn tự lực bước đi mà không cần dựa vào hắn.
“Không sao. Có thể cầm cự được.”
“Sư huynh! Huynh làm sao mà cầm cự được? Hắc Yêu mà xuất hiện chúng ta nhất định sẽ chết đấy!”
“Chết thì sao? Chuyện này xem như không liên quan đệ. Đến lúc hắn xuất hiện đệ đi đi, mặc ta là được.”
Bội Hoàn thở dài, không thể tin được rằng vị sư huynh này của hắn lại cố chấp tới vậy. Hắn từng trông thấy y vì muốn câu được con cá mình thích, cả một ngày trời ngồi lì ở hồ không nhúc nhích. Từng trông thấy y vì muốn tấu một khúc đàn để trình diễn tại Tết Nguyên Tiêu, học đánh đến đầu ngón tay sưng phù. Những chuyện đó bây giờ nghĩ lại, quả thật chứng tỏ y quá cầu toàn, muốn bản thân phải trở nên thật tốt.
Hắn rũ mắt nhìn mái tóc bạc trắng của Hàn Thiên Hinh, nỗi chua xót dâng lên ngập tràn. Đã quá đủ cho những lần y vì hắn mà hi sinh, vì hắn mà chịu thiệt. Nếu như chỉ đơn thuần là một phàm phu tục tử, y vẫn nguyện vì hắn mà làm, khác nào đã tự tìm đường chết.
“Không thể.”
Bội Hoàn nói nhỏ, nhưng lại vô tình lọt vào tai y, khiến y ngẩng đầu nhìn lên hỏi.
“Cái gì không thể?”. Truyện Sắc
Hắn ngẩn ra nhìn y, trầm ngâm một lúc. Trong đáy mắt đen láy của hắn long lanh ánh nước, tựa hồ như nước ở hồ mùa thu không gợn sóng mà sáng trong.
“Không thể bỏ mặc huynh.”
Không thể bỏ mặc.
Không thể thiếu.
Không thể nhìn người đi vào nguy hiểm.
Cả đời này của hắn đã nợ quá nhiều người chưa thể trả được. Hắn nợ cha mẹ những năm tháng sinh thành dưỡng dục, bản thân vẫn chưa đủ chính chắn trưởng thành để họ phiền lo. Hắn nợ Hàn Thiên Hinh quá nhiều, không tài nào có thể nói hết. Từ lúc hai người cùng nhập môn cho đến bây giờ, hầu như hắn luôn được y chở che. Rõ ràng đều muốn dành những gì tốt nhất cho nhau, muốn quan tâm đến nhau. Nhưng một người nói ra, còn một người có ra sao cũng không chịu nói.