Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 83




Lục Li lập tức đi làm, tất cả tòa soạn đăng ảnh đều có câu trả lời, chỉ riêng báo chiều Đại Dương là không có.

Có lẽ khi nãy Hoắc Thải Ni muốn nhắc nhở anh ảnh chụp có vấn đề, tiếc là...

Lục Li tự cảm thấy bản thân nói chuyện quá đáng, nếu lần sau gặp lại, anh chắc chắn sẽ xin lỗi Hoắc Thải Ni, xin cô ấy tha thứ.

Phản hồi của tất cả tòa soạn đều tương đồng nhau, khoảng 0 giờ sáng hộp thư của họ nhận được ảnh chụp, tên và địa chỉ người gửi đều là giả, ngoại trừ ảnh chụp thì không để lại lời nhắn nào.

Khúc Mịch lập tức bảo người điều tra IP người gửi mail, cuối cùng xác định được một quán net tên Cơn Lốc, hung thủ hẳn đã lên mạng ở đó rồi gửi đống ảnh này.

Công việc đến đây dễ hơn rồi! Khúc Mịch lập tức dẫn người đến quán net Cơn Lốc, lấy video giám sát khoảng 0 giờ sáng nay.

"Tại sao cột điền số căn cước lại có mấy chỗ bỏ trống?"

Quán net là nơi hỗn tạp, dễ xảy ra các hành vi phạm tội, thế nên nhà nước đã có quy định ai đến quán net đều phải để lại số căn cước.


Ông chủ cười hì hì trả lời: "Đều là mấy khách hàng thân thiết, thỉnh thoảng quên mang căn cước nên không đăng ký."

"Thế ông nói địa chỉ của những người khác đó đi."

Ông chủ rụt đầu lại, lặng lẽ kéo tay áo Lục Li: "Đồng chí cảnh sát, tôi là người quen của cục phó cục các anh, có gì mong đồng chí cảnh sát nhẹ tay cho."

"Bớt móc nối quan hệ đi, ông có biết vì hành vi trái pháp luật của ông mà gây cản trở việc tra án của chúng tôi không? Có lẽ hung thủ giết người nằm trong những người khách đó, nếu thật là vậy ông chính là đồng lõa!" Lục Li lớn tiếng trách cứ, "Ông chờ cơ quan chức năng đến phong tỏa quán net của ông đi!"

Khúc Mịch đang xem video giám sát, đêm qua khách tới quán net không nhiều, ngoài mấy thanh niên chơi game ra thì có hai người gục đầu xuống bàn ngủ, không hề có ai đáng nghi!

"Vương Nhân Phủ, gửi mail có thể hẹn giờ không?"

"Có thể, thao tác vô cùng đơn giản!"

Khúc Mịch cau mày, xem ra lượng công việc tiếp theo sẽ vô cùng lớn, từ lúc phát hiện thi thể Đường Ninh đến giờ đã hơn mười bốn ngày rồi.


May mà ông chủ là kẻ lười biếng, ghi hình của mười bốn ngày trước vẫn còn lưu lại. Khúc Mịch bảo đồng nghiệp lưu vào USB, mang về đội hình sự.

"Đội trưởng Khúc, hay là chúng ta thay phiên nhau xem, như vậy mọi người cũng có thể thay phiên nghỉ ngơi." Vương Nhân Phủ đề nghị.

"Thay phiên? Cậu chắc chắn đến lượt cậu xem video sẽ không để hung thủ trốn thoát?" Khúc Mịch hỏi lại.

Vương Nhân Phủ không dám nói nữa, mọi người cũng càng thêm cẩn thận. Bọn họ đều nhìn ra tâm trạng của đội trưởng Khúc hôm nay cực kỳ tệ, chỉ có tên ngốc như Vương Nhân Phủ vẫn đâm đầu vào họng súng.

Khúc Mịch nhìn chằm chằm màn hình lớn, mấy người còn lại né thật xa, kẻo bị dính đạn lạc.

Bọn họ cứ như vậy đến giữa trưa, mọi người ai cũng đói bụng nhưng lại không dám nói.

"Lộc cộc, lộc cộc."

Vương Nhân Phủ nhìn Khúc Mịch, lẩm bẩm giải thích: "Em không cố ý, em đói bụng thật."

"Gọi điện đặt cơm, vừa xem vừa ăn." Khúc Mịch ra lệnh.

Nghe vậy, Vương Nhân Phủ nhanh nhẹn đi gọi cơm hộp.

Khúc Mịch nhìn chằm chằm màn hình không bỏ lỡ một giây, ngay cả cơm cũng không ăn một miếng.