Bạch Tuyết xuất thân là sao nhí, sinh ra trong gia đình nghệ thuật, bố là đạo diễn đài truyền hình, mẹ là diễn viên đoàn kịch nói. Bạch Tuyết 6 tuổi đã tham gia đóng phim truyền hình, nhờ sự đáng yêu và diễn xuất tự nhiên nên được biết đến rộng rãi. Ba năm trước cô tốt nghiệp trường sân khấu điện ảnh, chính thức bước chân vào giới giải trí. Chỉ với một bộ phim cổ trang, Bạch Tuyết đã được đưa lên hàng tiểu hoa đán hàng đầu.
Mà Trì Vu chỉ là nghệ sĩ hạng hai, nhận vai nam chính Đại quyết chiến cũng do thay đổi giữa chừng, xét về mọi mặt đều thua xa Bạch Tuyết.
Lục Li đến phòng thu âm của đài truyền hình để gặp Bạch Tuyết, ngoài đời Bạch Tuyết đẹp hơn trên TV, đồng thời cũng kiêu ngạo hơn.
"Xin lỗi, tôi không có thời gian. Về việc của Trì Vu, tôi không có gì để nói. Nếu bắt buộc phải nói thì tôi chỉ có thể nói là anh ta là người theo đuổi tôi cuồng nhiệt nhất." Nhắc đến Trì Vu, thái độ của Bạch Tuyết vô cùng thờ ơ, cô ta vừa trang điểm vừa nói.
"Nhưng bên ngoài đang đồn hai người quen nhau, hơn nữa còn có phóng viên chụp được hình hai người cùng uống cà phê."
"Anh cảnh sát à, tin đồn không đáng tin đâu." Cô ta cười lạnh, "Anh ta biết tôi thường hay đi quán cà phê nào nên mỗi ngày đều chạy đến đó chờ. Sau khi bị phóng viên chụp ảnh, tôi đã không còn đến đó rồi nhưng anh ta vẫn kiên trì đến. Đó là tự do của anh ta, tôi không có quyền xen vào. Tôi và anh ta không có quan hệ gì cả, tôi chỉ lấy làm tiếc khi thấy anh ta chết trẻ thôi." Nói tới đây, Bạch Tuyết đứng dậy đến studio ghi hình.
Nếu Trì Vu ở dưới suối vàng mà biết chắc sẽ rất đau lòng.
Lục Li và Vương Nhân Phủ tiếp tục điều tra tất cả nhân viên của đoàn làm phim. Lượng công việc vô cùng lớn, bọn họ tăng ca, bận rộn đến nửa đêm mới xong..
Sáng hôm sau, cả hai mang đôi mắt gấu trúc đến đội hình sự tập hợp, nhóm của Mạnh Triết cũng không khá hơn là bao.
"Từng người nói đi." Khúc Mịch vừa đọc khẩu cung họ ghi chép vừa nói.
Lục Li nói trước: "Chúng tôi phát hiện một chi tiết khả nghi, Trì Vu vào đoàn làm phim được hai ngày thì lượng cơm ăn bất ngờ tăng đột xuất, hơn nữa còn gặp tình trạng táo bón nghiêm trọng. Chúng tôi đã đi tìm người đưa cơm cho đoàn phim, theo trí nhớ của người đó thì Nguyễn Chỉ cũng ăn rất nhiều như thể bị bỏ đói, vừa thấy đồ ăn là hai mắt sáng lên. Theo lời kể của Hoàng Đạt Thành là người đại diện của Nguyễn Chỉ, Nguyễn Chỉ là nghệ sĩ rất biết tự kiểm soát, nói thẳng ra là nghe lời, không ăn nhiều, thường xuyên vận động, Hoàng Đạt Thành sắp xếp thế nào thì cậu ta làm thế đó. Nhưng sau khi vào đoàn làm phim, Hoàng Đạt Thành phát hiện Nguyễn Chỉ ăn nhiều lên, từng mắng cậu ta một trận. Có điều Nguyễn Chỉ như ác quỷ đầu thai vậy, không ăn là sẽ đói như sắp xỉu."
Nhóm của Lục Li trình bày xong, mọi người cùng nhìn Lưu Tuấn, Lưu Tuấn và Vương Thành phụ trách đi gặp vợ của Trần Quả.
"Tình hình của Trần Quả cũng tương tự." Lưu Tuấn báo cáo, "Vợ của Trần Quả nhớ lại, ba ngày trước khi chết Trần Quả cũng ăn uống quá độ. Bà ấy tưởng Trần Quả vừa quay phim xong đang trong giai đoạn nghỉ ngơi nên không để ý lắm. Tôi phải hỏi đi hỏi lại Trần Quả có gì bất thường không bà ấy mới nói."
"Cả ba người chết đều có hiện tượng ăn quá độ trước khi gặp chuyện." Khúc Mịch ghi chép lại.
Hách Minh và Cố Thành đến công viên, những người hay tập thể dục buổi sáng ở đó đều xác nhận Trần Quả, Nguyễn Chỉ và Trì Vu đều thường xuyên chạy bộ. Trì Vu và Nguyễn Chỉ tuổi tác tương đương nên sau khi gặp nhau đã kết bạn, tương đối thân. Bọn họ không quá thân với Trần Quả, gặp nhau chỉ gật đầu chào hỏi. Trừ những điều này ra thì không còn phát hiện nào khác.
Lượng công việc của nhóm họ rất ít, Cố Thành chủ yếu lên mạng tìm kiếm thông tin. Cậu lần lượt đăng nhập vào Weibo, QQ và Wechat, muốn tìm ra điểm giống nhau giữa họ.
"Tôi vẫn chưa xong, tạm thời chưa có phát hiện." Cố Thành báo cáo.
"Cùng tham dự hai phần Đại quyết chiến có những ai?"
Lục Li lấy ra hai danh sách: "Qua đối chiếu, cùng tham dự hai phần Đại quyết chiến và từng tiếp xúc với ba người chết có tổng cộng mười bảy người. Trong đó có ông Lục và Tiểu Lưu đưa cơm, chuyên viên trang điểm và hai trợ thủ, stylist, bốn người hậu cần và năm diễn viên quần chúng, ngoài ra còn có hai biên kịch và Hoàng Đạt Thành."
"Công việc tiếp theo là điều tra gia đình và quan hệ xã hội của mười bảy người này, tốc độ phải nhanh, hơn nữa cần tiến hành bí mật, không được rút dây động rừng." Khúc Mịch phân công công việc, Cố Thành vẫn tiếp tục điều tra trên mạng.
Ngoài ra anh gọi điện cho giáo sư Nghiêm trình bày điểm khác thường chung của ba người chết. Giáo sư Nghiêm cực kỳ lưu tâm, phòng thí nghiệm của ông vẫn đang tiến hành nghiên cứu về virus. Kết quả điều tra của Khúc Mịch có ý nghĩa rất lớn với nghiên cứu của ông.
Những ngày sau đó, trên dưới đội hình sự đều vô cùng bận rộn, bọn họ phải đi thăm hỏi, dò xét tình hình của bối cảnh xã hội và gia đình của mười bảy người kia.
Khúc Mịch cũng không rảnh rỗi, có vấn đề cứ ở trong đầu anh nhưng mãi vẫn không tìm được đáp án.
"Nếu có kẻ cố tình đưa virus vào ba người chết, vậy thì động cơ của hắn là gì? Đương nhiên mục tiêu của hắn không phải ngẫu nhiên. Rốt cuộc hắn có thù oán gì với ba người chết hay là còn bí ẩn nào khác?" Thương Dĩ Nhu suy nghĩ cùng anh.
Khúc Mịch thành thạo thay tã cho con, cúi đầu hỏi: "Nếu em là hung thủ, tại sao em lại làm như vậy?"
Thương Dĩ Nhu nhắm mắt lại, tự đặt mình vào vị trí của hung thủ. Cô tưởng tượng trong tay mình có virus có thể khiến cả thế giới khiếp sợ, cô sẽ sử dụng nó thế nào đây?
Một lát sau, cô mở to mắt, gật đầu: "Em nghĩ đến tên biến thái có vũ khí hủy diệt thế giới trong lịch sử, nếu trong tay có loại virus này, chúng chắc chắn sẽ biến nó thành vũ khí sinh học, khiến thế giới phải chao đảo. Mà hung thủ thì khác chúng. Nhưng loại virus này từ đâu mà ra? Người bình thường sao lại có thứ này? Hung thủ không phải người bình thường, nhưng hắn không có hành động khác người, hắn có vẻ chỉ muốn lợi dụng virus để giải quyết ân oán cả nhân. Có lẽ hắn chưa đủ mạnh, hoặc là hắn vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm."
Nếu đúng như suy đoán của Thương Dĩ Nhu thì tiếp theo đây sẽ còn xảy ra chuyện chấn động hơn! Đây mới là điều khiến lãnh đạo tỉnh và bí thư Vương lo lắng nhất.
"Để tạo ra một virus mới cần bao lâu?" Khúc Mịch hỏi.
Thương Dĩ Nhu nhíu mày: "Việc này em không biết, nhưng người bình thường sẽ không đi nghiên cứu mấy thứ này. Trong chiến tranh thế giới thứ I, Đức đã sử dụng vũ khí sinh học, nhưng đó không phải lần đầu nhân loại có trận chiến với vi sinh vật trong lịch sử. Theo sử sách, năm Hán Vũ Đế thứ 14, sau khi Hung nô xâm chiếm, một vài con gia súc bị bệnh được chôn ở thượng nguồn đường hành quân của quân Hán, khiến quân Hán bị ngộ độc. Mùa đông năm 1345 đến năm 1346, khi quân đội Mông Cổ tấn công cảng Caffa, chúng đã dùng máy nắn đá ném xác người chết vì dịch hạch vào thành phố. Đây là trận chiến sinh học đầu tiên của nhân lại khiến dịch bệnh tràn lan ở châu Âu, cướp đi hơn 25.000.000 người. Vi khuẩn truyền nhiễm chính trong chiến tranh sinh học chủ yếu là dịch hạch, bệnh tả, thương hàn phó thương hàn và bệnh than. Năm 1940, quân đội Nhật thả bọ chét nhiễm bệnh xuống máy bay ở Ninh Ba và Cù Châu 3 ngày. Năm 1944, quân đội nhật rải thực phẩm bị nhiễm bệnh ở Lệ Thủy..."
Nghe tới đây, Khúc Mịch cắt ngang: "Ba người kia đều đang quay phim kháng chiến chống Nhật!"
Thương Dĩ Nhu giật mình. Quay phim kháng chiến chống nhật thì sao? Đây không phải chuyện mọi người đều biết à?
Khúc Mịch lên mạng tìm kiếm video về Đại quyết chiến, còn gọi điện cho Thiệu Hồng, hy vọng ông ta có thể cung cấp kịch bản của phần 2.
"Anh nghi ngờ cái chết của họ có liên quan đến kịch bản?"
Khúc Mịch gật đầu, nghiêm túc xem video. Trong lúc này mẹ Khúc có lên lầu, thấy anh tập trung xem Đại quyết chiến thì nói: "Trần Quả diễn đúng là xuất sắc, nhất là cảnh tấn công quân địch. Ông ấy và Saburo Yoshida Chu Toàn đều vô cùng xuất sắc."
Saburo Yoshida? Thương Dĩ Nhu vội lấy di động ra lên mạng tìm hiểu.
"Saburo Yoshida, kẻ cổ xúy chiến tranh sinh học..."
Khúc Mịch nhận được email có kịch bản phần hai của Thiệu Hồng. Trong kịch bản cũng xuất hiện nhân vật phản diện là Saburo Yoshida luôn đối đầu với nam chính.
Nhưng cái chết của ba người họ liên quan gì đến Saburo Yoshida? Ngày xưa Saburo Yoshida chết ở Trung Quốc, nghe đồn ông ta đã tự sát bằng cách mổ bụng ngay trước đêm thất bại toàn quân Nhật rút lui vì không muốn ra tòa hay thừa nhận sai lầm của mình.
"Cố Thành, có cách nào điều tra Saburo Yoshida không?" Khúc Mịch lập tức gọi điện cho Cố Thành.
Thập niên 40 của thế kỷ trước chưa có máy tính chứ đừng nói đến internet, muốn tìm hiểu về nhân vật này cực kỳ khó, nhất là ở trên mạng. Nhưng Cố Thành là hacker hàng đầu thì lại có thể xâm nhập hệ thống của bất kỳ quốc gia nào, có điều cậu vẫn biết đâu là giới hạn. Nhưng chỉ điều tra nhân vật lịch sử thôi, chỉ cần vào các kho lưu trữ có liên quan là được, cậu cần ít thời gian và một người biết tiếng Nhật.
"Để tôi phiên dịch cho cậu." Dám ôm việc này, tiếng Nhật của Khúc Mịch chắc chắn không tệ.
Thương Dĩ Nhu bỗng cảm thấy trên đời này không có gì là anh không biết cả. Phải thừa nhận anh rất có năng khiếu về ngôn ngữ. Lúc ở Toronto, người địa phương cũng tưởng anh là Hoa kiều sống ở đó từ nhỏ. Tại sao cùng là con người với nhau mà lại có cách biệt lớn vậy chứ?