Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 470: Bệnh tim




Từ lúc Tổng Cục Quảng Điện ban hành hàng loạt quy định mới, thị trường phim ảnh nhạc kịch xảy ra thay đổi rất lớn. Thể loại lịch sử kháng chiến được đề cao, còn những bộ phim thần tượng do các idol trẻ đóng đều bị ghẻ lạnh, chỉ có vài diễn viên trung niên có thực lực vẫn giữ được ộ nổi tiếng.

Như ngày thường, mẹ Khúc mở TV lên xem, đúng lúc nhà đài đang chiếu cảnh một tướng quân đang chỉ huy chiến đấu, dưới sự chỉ huy của ông ta, toàn bộ quân anh dũng chiến đấu, không chút sợ hãi.

"Bộ này hình như mới chiếu mấy hôm trước thì phải?" Mẹ Khúc lẩm bẩm.

Bố Khúc mới nhìn cháu xong từ trên lầu hai đi xuống, nghe thế thì trả lời: "Bà đúng là già rồi, mấy hôm trước là đài XX chiếu, đài đó chiếu nhanh hơn đài này.

Bố Khúc vừa dứt lời, Thương Dĩ Nhu ăn mặc chỉnh từ từ trên lầu chạy xuống: "Bố, mẹ, cục mới gọi điện báo có án mạng, con phải ra ngoài đây."

"Cuối tuần cũng không được nghỉ ngơi à, bảo Khúc Mịch chở con đi đi!" Mẹ Khúc thấy con sốt ruột, vội chạy ra theo, nói.

Thương Dĩ Nhu đã chạy ra ngoài sân: "Không cần đâu ạ, anh ấy đang ngủ với hai đứa nhỏ. Hiện trường vụ án ở Cẩm Hoa Uyển đối diện đây, con tự đi là được."

Cẩm Hoa Uyển là khu dân cư có lịch sử mười năm, trước đây cũng từng là khu xa hoa nhất Nam Giang, có thể sống trong đó đương nhiên không phải người dân bình thường. Người báo án tự giới thiệu là vợ của Trần Quả, địa chỉ là phòng 301 tòa A.

Thương Dĩ Nhu quá quen với cái tên Trần Quả này, không, phải nói là nhân dân cả nước đều biết. Ông ta năm nay 40 tuổi, là diễn viên, ai thường xuyên xem TV đều có thể nhìn thấy ông ta. Ông ta có khuôn mặt chính nghĩa, khi sắm vai chiến sĩ trong thời kháng chiến chống Nhật được mọi người rất khen ngợi.

Người đóng vai tướng quân trong phim mà mẹ Khúc xem lúc nãy chính là Trần Quả. Hơn nữa mẹ Khúc là fan của ông ta, ngày nào mẹ Khúc cũng không ngừng nhắc đến, Thương Dĩ Nhu đương nhiên có ấn tượng.

Cô đi bộ đến Cẩm Hoa Uyển nhưng lại không thấy dây phong tỏa, không có xe cảnh sát, càng không có người dân vây xem, tất cả đều như cuộc sống ngày thường, không hề giống hiện trường án mạng.

Thương Dĩ Nhu mang theo nỗi khi ngờ đến phòng 301 tòa A, nhấn chuông cửa. Một lát sau, cửa mở, một người phụ nữ trung niên đi ra.

Thương Dĩ Nhu còn chưa nói gì, Lâm Thụy đã dò đầu ra ngoài: "Trưởng khoa Thương đến rồi, mau vào đi."

"Trưởng khoa Lâm? Anh đến còn nhanh hơn tôi đấy." Theo cô được biết thì nhà của trưởng khoa pháp chứng Lâm Thụy ở phía đông thành phố, lái xe đến đây phải mất một tiếng đồng hồ.

Nghe họ nói chuyện, người phụ nữ đứng ngay cửa vội nhường đường, lúc này Thương Dĩ Nhu mới thấy Lục Li đang ngồi bên trong.

"Trưởng khoa Lâm và thầy Trần Quả là bạn thời bé, lần này là cậu ta khăng khăng muốn báo án, mời chúng ta tới đây." Lục Li giải thích.

Thương Dĩ Nhu gật đầu, thấy Vương Tịnh đang mang găng tay lấy dấu môi và vân tay trên tách trà, ngoài ra còn có đồng nghiệp khác của khoa pháp chứng thu thập chất lỏng còn sót lại trong tách, Mạnh Triết từ trong phòng làm việc đi ra.

"Cô ngồi xuống trước đi, chuyện là thế này." Lục Li bảo Thương Dĩ Nhu ngồi xuống, "Khoảng 20h tối qua, thầy Trần Quả đột nhiên ngã xuống đất không dậy nổi, được đưa đến bệnh viện nhưng không cứu chữa kịp, hiện thi thể đang ở nhà xác bệnh viện. Bác sĩ nói nhịp tim của thầy Trần Quả không đều, thỉnh thoảng có dấu hiệu ngừng đập, huyết áp tăng cao, khả năng là phát bệnh tim mà chết. Nhưng sức khỏe của thầy Trần Quả vốn rất tốt, mấy hôm trước kiểm tra sức khỏe thầy ấy còn làm cả điện tâm đồ và điện não đồ, không có vấn đề gì. Vả lại bà Trần và trưởng khoa Lâm đều khẳng định thầy ấy không có bệnh tim, việc thầy ấy ra đi đột ngột đúng là kỳ lạ."

"Hay là để tôi nói đi." Sắc mặt Lâm Thụy nặng nề, "Tôi và Trần Quả là bạn rất thân, chuyện của anh ấy không có gì là tôi không biết. Từ nhỏ anh ấy đã khỏe mạnh, thời tiểu học, cấp hai, cấp ba đều là đội trưởng đội bóng rổ, lên đại học còn là thành viên đội bóng rổ nghiệp dư của thành phố chúng tôi. Sau khi trở thành diễn viên, anh ấy còn đi học một khóa võ thuật để phục vụ cho cảnh đánh nhau trong phim cổ trang võ hiệp. Anh ấy có thể chạy một vèo 800m, thực hiện các hành động đối kháng, thế nên không thể có bệnh tim nặng như vậy. Một phút trước khi xảy ra chuyện, anh ấy có gọi điện cho tôi kể chuyện gần đây. Anh ấy nói vừa đóng xong một phim, đang ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, từ giọng nói có thể thấy anh ấy rất khỏe mạnh vui vẻ, điều đó có nghĩa không có tin dữ gì kích thích anh ấy. Tôi cảm thấy cái chết của anh ấy quá kỳ lạ nên đề nghị chị dâu báo cảnh sát, mời mọi người đến điều tra."

Vợ của Trần Quả bổ sung, đại khái là sức khỏe của Trần Quả rất tốt, không có bệnh tim, hơn nữa gần đây mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, không có việc gấp nào cả.

"Mọi người muốn tôi khám nghiệm tử thi à?" Thương Dĩ Nhu hỏi.

Vợ của Trần Quả hơi do dự. Lúc Trần Quả ngã xuống, bà đang ở ngoài phòng khách, nghe tiếng liền chạy vào xem. Lúc xe cấp cứu tới, Trần Quả vẫn còn chút hơi thở mong manh, tận mắt bà chứng kiến cảnh chồng mình qua đời. Tuy cái chết của chồng quá đột ngột, nhưng nếu thật sự do người làm, bà vẫn thấy chần chờ. Người Trung Quốc chú trọng xuống mồ vì an, chồng bà đã chết, chẳng lẽ còn bắt ông ấy không thể toàn thây sao?

"Chị dâu, cái chết của Trần Quả quá kỳ lạ, bắt buộc phải điều tra rõ chân tướng, cứ chôn cất anh ấy như vậy, người sống như chúng ta sẽ không ngủ yên được đâu." Lâm Thụy biết vợ Trần Quả nghĩ gì nên cố gắng làm tư tưởng.

Tin Trần Quả qua đời vẫn chưa công bố với bên ngoài, ngay cả bố mẹ người thân của ông họ vẫn chưa báo, con trai đi học đại học xa đã nhận được điện thoại đang vội trở về.

Bà Trần suy nghĩ một lúc, gọi điện cho con trai. Con trai năm nay 23 tuổi, là sinh viên ưu tú của trưởng, cũng thích thể thao võ thuật như bố, bề ngoài cao to vạm vỡ.

Nghe tin bố mình đột nhiên qua đời, cậu ta đương nhiên không muốn tin. Lúc này lại nhận được điện thoại của mẹ, nghe chú Lâm Thụy đề nghị, cậu ta đồng ý để cảnh sát điều tra.

"Mẹ, có chết thì cũng phải chết rõ ràng, chúng ta không thể để bố ra đi như vậy." Cậu đồng ý việc khám nghiệm tử thi, hơn nữa còn yêu cầu đứng bên quan sát.

Việc này khiến Thương Dĩ Nhu khá bất ngờ, theo đó cũng có ấn tượng tốt với chàng trai chưa gặp mặt này. Theo quy định, tiến hành giải phẫu tử thi cho phép người nhà có mặt, nhưng không có người nhà nào chịu được cảnh tượng đó cả, thế nên không nhiều người có thể có quyết định như vậy.

Khoa pháp chứng đã thu thập tất cả vật chứng đáng nghi, theo trình tự Lục Li tiến hành lấy lời khai bà Trần.

"Hai ngày gần đây có ai tới thăm nhà không? Bình thường nhà mình có ai ra vào?" Nếu cái chết của Trần Quả do người gây ra thì khả năng cao là đầu độc, vì vậy khi hỏi Lục Li mới xoay quanh đề tài này.

Bà Trần trả lời ngay: "Hai ngày nay không có ai tới nhà cả, bình thường chỉ có tôi và Trần Quả ở nhà, con trai thường xuyên gọi điện về hỏi thăm. Ngày xưa tôi có đi làm ở công ty nhưng mấy năm nay sự nghiệp của Trần Quả ngày càng bận nên tôi đã từ chức ở nhà làm nội trợ toàn thời gian, ngày nào cũng làm việc nhà, lo việc ăn ở đi lại cho anh ấy."

"Bà khẳng định hai ngày nay thầy Trần ở nhà nghỉ ngơi không ra ngoài?" Lục Li xác nhận lại.

Bà Trần gật đầu: "Ngày 21 đoàn phim đóng máy, tôi còn tham gia tiệc đóng máy của họ. Buổi tối khoảng 22 giờ chúng tôi lái xe về, sau đó thì không còn ra ngoài nữa."

"Được rồi, nếu bà nhớ ra chi tiết nào đáng nghi thì xin hãy gọi điện báo tôi biết." Lục Li thấy hỏi thăm cũng không được gì nên quyết định chờ có báo cáo khám nghiệm tử thi rồi tính tiếp.

Ngày thứ ba Trần Quả qua đời, con trai về đến nhà, cậu ta đi thẳng đến Cục Công An. Lần đầu gặp, Thương Dĩ Nhu đã cảm thấy chàng trai như ánh mặt trời này vô cùng kiên cường, tuy biểu cảm có nét tang thương nhưng vẫn trông vô cùng kiên nghị.

"Cậu chắc chưa?" Thương Dĩ Nhu hỏi lại, thấy cậu ta gật đầu, cô liền đưa cho cậu một tờ giấy, bảo cậu ký tên, "Đọc điều khoản trên đây, sau khi vào trong cứ làm theo là được."

Chàng thanh niên cẩn thận đọc rồi ký tên.

Thương Dĩ Nhu đưa cậu vào phòng giải phẫu, bảo cậu khử trùng mặc đồ bảo hộ.

Thi thể của Trần Quả nằm trên bàn giải phẫu, quần áo trên người đã được cởi ra, trên cơ thể không có một miếng mỡ thừa, nhìn là biết người kiên trì vận động.

Thương Dĩ Nhu nhìn chàng thanh niên, thấy hai mắt cậu ấy ửng đỏ, tay nắm chặt như đang cố nén cảm xúc. Một chàng trai 23 tuổi đột nhiên nhận tin bố mình qua đời, còn tận mắt thấy bố mình nằm trên bàn giải phẫu, đây chẳng khác nào là đòn trí mạng. Theo cô được biết, bố là thần tượng của cậu ấy, hơn nữa gia đình họ rất hạnh phúc, mẫu từ tử hiếu, hình tượng người cha như ngọn núi vững chãi vậy, nhưng bây giờ tất cả điều ấy đã không còn nữa.

"Chúng ta chuẩn bị bắt đầu rồi." Thương Dĩ Nhu đồng cảm với chàng trai này. Tận mắt thấy cơ thể bố mình bị mổ ra, sao cậu có thể chịu được? Nếu cậu ấy chần chờ khó xử, Thương Dĩ Nhu sẽ khuyên cậu ra ngoài chờ ngay.

Không ngờ cậu lại kiên định gật đầu, ý nói Thương Dĩ Nhu có thể tiến hành. Cậu đứng cạnh nhìn không chớp mắt, hoàn toàn không biết móng tay mình đã cắm sâu vào lòng bàn tay.