Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 454




Sau khi kiểm tra video giám sát, đội hình sự dồn sự chú ý vào một người đàn ông. Ông ta từng tiếp xúc với Vương Mỹ Hoa ở khu siêu âm B, hơn nữa sau khi Vương Mỹ Hoa đi ông ta đã ngồi vào vị trí của chị ta, mười mấy phút sau đứng dậy rời đi, biến mất khỏi phạm vi của camera.

Bọn họ phát lệnh điều tra, nhờ các tuyến công an bên dưới hỗ trợ tìm người đàn ông này.

Nhưng còn chưa kịp điều động nhân lực, Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu đã phát hiện người đàn ông này ở bệnh viện. Ông ta chính là trưởng khoa khoa hiếm muộn, Tề Hoa, là một người đàn ông thành công đạt nhiều vinh quang.

Tề Hoa năm nay 40 tuổi, tốt nghiệp trường đại học hàng đầu, hiện là tiến sĩ, giảng viên nghiên cứu sinh, từng có nhiều báo cáo khoa học được đăng trên các tạp chí quốc tế. Thương Dĩ Nhu không hề xa lạ với cái tên này, ngay cả Khúc Mịch cũng biết, dù gì nhân vật y học đứng đầu cả nước không nhiều.

Vào văn phòng của Tề Hoa, chỉ nhìn cách sắp xếp, Khúc Mịch đã có hiểu biết sơ bộ về ông ta, đồng thời cũng có ấn tượng tốt về con người này.

Nghe Khúc Mịch hỏi, Tề Hoa nhớ ngay.

"Hôm đó tôi cùng vợ đến kiểm tra thai sản, à, cô ấy mang thai lần hai." Tề Hoa giải thích, "Tuy là bác sĩ của bệnh viện nhưng tôi không muốn làm quá. Thai phụ đến bệnh viện siêu âm rất nhiều, chẳng ai muốn chờ cả, vậy nên phải tuân thủ quy tắc cơ bản nhất. Vợ tôi hôm ấy đến muộn nên tôi tìm cái dựa cho cô ấy ngồi ở lối đi nhỏ. Xung quanh đều là thai phụ nên có tiếng nói chung, Vương Mỹ Hoa ngồi trong khu vực chờ trò chuyện với vợ tôi. Một lát sau tới lượt Vương Mỹ Hoa vào siêu âm, chị ta vào phòng. Tối hôm trước tôi bị gọi đến phòng phẫu thuật làm việc đến sáng, còn đứng đó hơn một tiếng đồng hồ nên mượn chỗ của chị ta ngồi nghỉ ngơi một chút. Khoảng mười mấy phút sau đến lượt vợ tôi làm siêu âm, mà tôi ở trên lầu lại có bệnh nhân, tôi biết giờ đó thang máy chật kín người nên đi bộ lên lầu. Hai tiếng sau, tôi nghe nói dưới lầu có thai phụ bị giết, vì lo lắng cho vợ nên tôi chạy xuống, không ngờ người chết là Vương Mỹ Hoa. Chỉ nghĩ đến việc mới khi nãy chị ta nói chuyện với vợ mình, chớp mắt lại bị giết, còn bị mổ bụng bắt thai nhi, tôi lại thấy sợ."

"Chị ta và vợ ông nói với nhau những gì? Khi đó bên cạnh có ai đáng nghi không?" Khúc Mịch hỏi.

"Không có ai đáng nghi cả, xung quanh đông người quá nên tôi không chú ý." Tề Hoa suy nghĩ rồi trả lời, "Vương Mỹ Hoa và vợ tôi tuổi tác tương đương nên nói chuyện rất hợp. Tôi nhớ chị ta toàn nói về đứa bé trong bụng, nào là lần siêu âm trước bác sĩ bảo là con gái, ngày dự sinh là đông chí. Chị ta nói con gái mà sinh vào ngày đông chí, âm khí quá mạnh, hơn nữa bản thân tuổi cũng lớn sinh tự nhiên không tốt nên chị ta quyết định mổ sớm mấy ngày."

Trong kinh dịch, ngày đông chí là ngày âm khí nặng nhất, dương khí yếu nhất. Bản thân con gái là âm, nếu chào đời vào ngày đó thì âm càng thêm âm, sức khỏe thường không tốt, hơn nữa còn dễ gặp ma rất khó nuôi.

Trừ việc này ra, Tề Hoa không thể cung cấp thêm manh mối nào. Theo phân tích, rất có khả năng hung thủ đã biết trước hoàn cảnh trong bệnh viện, thế nên hắn mới thuận lợi né tránh camera. Vương Mỹ Hoa vào tầm ngắm của hắn, còn hắn trốn trong bóng tối nơi không ai chú ý nhìn trộm.

Khúc Mịch gọi điện cho Lục Li nói chuyện của Tề Hoa, không ngờ phía Lục Li cũng có tin tốt. Bọn họ rà soát video theo dõi, phát hiện một việc ngoài sức tưởng tượng.

Một tiếng sau, Khúc Mịch và nhóm của Lục Li gặp nhau trước cửa đài truyền hình. Kaidi đang tham dự chương trình bên trong, người tiếp đón họ là trợ lý. Họ theo trợ lý vào studio từ cửa sau, ngồi ở thính phòng sau cùng. Tất cả ánh đèn đều hướng về sân khấu, MC nữ xinh đẹp gợi cảm đang nói chuyện với Kaidi, bên dưới là fans cầm đèn LED, gậy huỳnh quang gọi tên Kaidi, bầu không khí vô cùng hừng hực.

Trợ lý còn chưa ngồi xuống thì có tin nhắn tới. Cậu ta mở di động ra xem rồi vội nhìn lên thính phòng thứ nhất, sau đó hắn cúi đầu khom người chạy tới.

Ngồi ở vị trí chính giữa là một người phụ nữ cao quý, nhìn từ phía sau thì tuổi cũng không còn trẻ. Trợ lý đến thì thầm vào tai bà ta, nghe bà ta nói vài câu, rồi chạy đến khu đạo diễn. Cậu ta nói chuyện với đạo diễn, đạo diễn liền bảo dừng, đi lên trao đổi với MC nữ rồi buổi phóng vấn lại tiếp tục.

Để đạt hiệu quả mong muốn, tình huống như vậy thường xuyên xảy ra khi quay chương trình. Có điều Khúc Mịch phát hiện từ lúc tiếp tục, thái độ của nữ MC khách sáo xa cách hơn, không còn cảm giác ái muội như khi nãy.

Người phụ nữ ngồi phía trước xem thêm một lát rồi đứng dậy đeo kính râm rời khỏi chỗ ngồi. Khúc Mịch thấy thế liền theo cửa sau ra ngoài, người phụ nữ kia không gấp, bà ta vừa đi vừa tìm đồ trong túi.

"Bà Hâm."

Tiếng gọi của Khúc Mịch làm bà ấy theo phản xạ quay đầu, đó là gương mặt được trang điểm tỉ mỉ, tuy vậy vẫn để lộ dấu hiệu của tuổi tác.

Bà ấy nhìn Khúc Mịch, mỉm cười: "Cậu là fan của tôi à? Hình như người thích tôi đều có tuổi, thật không ngờ vẫn còn một chàng trai thành công như cậu." Bà làm trong giới giải trí hơn nửa cuộc đời, là người thế nào bà chỉ cần nhìn là biết sơ.

"Bà Hâm, bố mẹ tôi là fans cuồng của bà." Khúc Mịch giải thích, "Còn tôi đang làm việc ở đội hình sự."

"À." Hâm Hân thất vọng, "Cậu muốn xin chữ ký cho bố mẹ mình à? Hôm nay tôi có thời gian, chúng ta còn có thể chụp ảnh chung đấy."

"Chắc bà hiểu làm rồi. Tôi đang làm việc ở đội hình sự, đang có vụ án cần bà hỗ trợ điều tra."

Khúc Mịch thấy Hâm Hân không phải người vụng về, mà là nổi tiếng ở giới giải trí bao năm, được người ta tung hô, thế nên mới nghĩ người chặn đường mình là fans/


Nghe Khúc Mịch nói tìm mình để tra án, Hâm Hân nhíu mày.

"20 giờ đến 0 giờ ngày 6 tháng này bà ở đâu? Với ai?" Khúc Mịch đi thẳng vào vấn đề.

Hâm Hân hơi chần chờ, từ góc độ của Khúc Mịch, anh thấy bà ấy không phải đang nhớ lại, mà là do dự xem có nên trả lời đúng sự thật hay không.

"Tôi đến nhà chồng cũ, ngày 6 mỗi tháng là thời gian tôi thăm con. Tôi ở đó cả buổi tối, đương nhiên là tôi ngủ cùng phòng với con gái, đến chiều hôm sau mới rời đi. Chuyện này không phải bí mật, rất nhiều người biết. Ngày 6 mỗi tháng tôi đều từ chối tất cả lời mời tham dự chương trình để thực hiện trách nhiệm của người làm mẹ."

Hơn 40 tuổi Hâm Hân mới kết hôn, sinh con được năm năm thì chia tay với chồng trong hòa bình, đến nay vẫn độc thân. Chồng trước của bà là một đạo diễn nổi tiếng, tình sử muôn màu muốn vẻ, sau khi ly hôn thì tai tiếng không ngừng, nhưng ông ta rất cưng chiều con thế nên đến giờ vẫn chưa tiến thêm bước nữa.

"Bà có tiện cho cách liên lạc với chồng cũ không? Tôi cần xác minh." 

Khúc Mịch lễ phép hỏi nhưng đề nghị cương quyết khiến người ta không thể từ chối, điều này khiến Hâm Hân không được thoải mái. Có điều bà vẫn cho số điện thoại.

"Tôi có thể hỏi thời gian Hoa Uy chết có liên quan gì tới tôi không? Tại sao cậu lại hỏi tôi?"

"Gặp bà chỉ là trùng hợp thôi, chúng tôi tới tìm Kaidi."

Nghe Khúc Mịch nói, mặt Hâm Hân liền biến sắc.

Chớp mắt đèn trong trường quay sáng lên, tiếng vỗ tay không dứt. Ghi hình đã kết thúc, sẽ có rất nhiều người ào ra. Hâm Hân không tiện ở lại lâu nên xoay người đi trước, từ bước chân hoảng loạn Khúc Mịch biết bà ta đang chột dạ.

Xem ra Hâm Hân và Kaidi khá thân thiết, lời đồn ngoài kia không phải tin đồn vô căn cứ. Ngoài ra không cần gọi điện xác nhận nhưng Khúc Mịch vẫn chắc chắn bà ta không nói dối, bởi vì một người mẹ không thể nào lấy con mình ra để lừa gạt.

Về trường quay, quả nhiên buổi ghi hình đã kết thúc. Khán giả lần lượt ra về, tuy Kaidi không còn ở trên sân khấu nhưng vẫn còn vài fans ở lại chờ. Khúc Mịch đến phòng nghỉ, thấy nhóm Lục Li đều ở đây, Kaidi đang tháo phụ kiện.

"Anh Kaidi, chúng tôi thấy anh xuất hiện trong camera giám sát bệnh viện phụ sản số 1. Ngày 20 tháng trước, anh đến bệnh viện làm gì?" Lục Li hỏi.

"Đến bệnh viện thì có thể làm gì, đương nhiên là khám bệnh rồi!" Kaidi thản nhiên trả lời, sau đó bảo chuyên viên trang điểm và trợ lý ra ngoài, "Đồng chí cảnh sát, đây là chuyện cá nhân của tôi, tôi không muốn để lộ ra ngoài. Nói thật cho các anh biết kẻo các anh lại coi tôi là hung thủ giết người, tôi mặc chút bệnh nhạy cảm phải thường xuyên đến nam khoa nhưng lại sợ bị paparazzi chụp được. Hôm ấy tôi vất vả giả trang đến bệnh viện, mua số của mấy người xếp hàng thay để khỏi xếp hàng. Nhưng khi đến lượt thì có người lại nhìn chằm chằm như nhận ra tôi. Tôi vội ra về, mất 300 tệ mà chưa kịp khám bệnh."