Khi mời đồng nghiệp ở đồn công ăn ăn bữa cơm, Khúc Mịch cố tình dẫn Thương Dĩ Nhu đi cùng, không ngờ mới gặp nhau đồn trưởng Vương đã nhận ra cô. Đừng thấy ông chỉ là đồn trưởng của đồn công an bình thường, nhưng về cấp bậc lại bằng Thương Dĩ Nhu. Lúc trước khi đến cục công an dự hội nghị, ông đã có ấn tượng về cô, ông hoàn toàn không ngờ trưởng khoa của khoa pháp y lại là cô gái trẻ xinh đẹp như vậy.
Hôm nay gặp lại ông lại càng kinh ngạc, không ngờ trưởng khoa này lại là vợ của Khúc Mịch. Nghe đồn trưởng Vương nói, mọi người đều sửng sốt, không ngờ vợ của Khúc Mịch là trưởng khoa, địa vị cao hơn anh rất nhiều.
"Anh Khúc có mắt thật đấy, chị dâu không chỉ xinh đẹp mà còn giỏi giang nữa." Lưu Thiên tuy là chàng trai cao to tốt bụng nhưng đến giờ vẫn chưa tìm được ai vừa ý. Cậu vốn định hạ thấp tiêu chuẩn của mình, nhưng đến giờ gặp Thương Dĩ Nhu, cậu lập tức thay đổi suy nghĩ. Ai nói trên đời này không có cô gái hoàn hảo, Khúc Mịch tìm được, cùng là cảnh sát nhân dân chẳng lẽ cậu không tìm thấy?
Nhưng vào tương lai không xa, cậu lại phát hiện suy nghĩ này của mình thật sự quá ngây thơ. Cậu có gì mà so sánh được với Khúc Mịch?
Mọi người cùng ngồi vào bàn, nhân viên mang thực đơn lên, Khúc Mịch nói đồn trưởng Vương chọn món.
"Hay để trưởng khoa Thương chọn đi, tôi ít khi tới đây nên không biết có gì ngon cả. Vả lại với tình hình của trưởng khoa Thương bây giờ chắc là rất chú trọng việc ăn uống, cô chọn món đi." Ông lịch sự đưa thực đơn cho Thương Dĩ Nhu.
Hai người mời khách, sao có thể tự chọn món? Thương Dĩ Nhu vội nói: "Tôi cũng không thường xuyên tới đây, hay là để nhân viên giới thiệu rồi ông quyết định nhé. Lớn nhỏ phải có thứ tự, không thể không lễ phép."
Ở đây đồn trưởng là người lớn tuổi nhất, Thương Dĩ Nhu không nhắc đến cấp bậc, chỉ nói tuổi, đồn trưởng Vương không thể từ chối nữa. Có điều từ lời cô nói mọi người phát hiện bọn họ không thường xuyên tới đây nghĩa là vẫn có tới. Hơn nữa nhìn cách ăn mặc của cô, mọi người đều thầm đoán điều kiện kinh tế của hai người cực kỳ tốt.
Nghe Thương Dĩ Nhu nói, nhân viên lập tức giới thiệu. Những món đề cử đương nhiên là món đắt nhất của quán. Đồn trưởng Vương chỉ chọn một món rồi để những người khác chọn.
Những người khác thì đều ngại gọi món, thấy vậy Thương Dĩ Nhu nói: "Thế thì để họ tự mang món lên, chúng ta có sáu người thì mang lên sáu món, nếu không đủ thì gọi thêm." Sau đó cô gọi thêm đồ uống và rượu.
Ở đây có bốn đàn ông, trong đó có hai người không uống rượu, hai người còn lại muốn uống bia nên không cần tốn tiền gọi rượu. Bánh ngô ở đây khá ngon nên Thương Dĩ Nhu gọi một đĩa. Phần dưới của bánh là lớp cơm cháy mỏng giòn, bên trên có lớp bột ngô mềm mịn, nhân bên trong trộn với mật ong, ăn rất vừa khẩu vị.
Một lúc sau, các món ăn được nhân viên mang lên. Chính giữa là nồi lẩu đồng, xung quanh là ốc xào đặc sản của quán, rau xào, tôm chiên vàng ruộm. Sáu món không nhiều nhưng phần nào cũng lớn, chỉ riêng nồi lẩu đã đủ cho ba bốn người ăn.
Phải thừa nhận món ăn ở nhà hàng này mắc là có nguyên nhân, chỉ riêng đĩa rau xào đơn giản, hương vị đã khác những quán khác.
Chị Vu rất thích ăn cá, nhưng tốn nhiều tiền để ăn cá như vậy thì đây là lần đầu tiên.
Thấy các món ăn có vẻ hợp khẩu vị của mọi người, Thương Dĩ Nhu rất vui.
Khúc Mịch không nói gì, anh thấy Thương Dĩ Nhu nhìn món nào là liền gắp cho cô món đó.
Chị Vu cười nói: "Lúc mới gặp Tiểu Khúc, chị cứ tưởng cậu ấy không biết chăm sóc người ta, cần một cô gái đảm đang chăm sóc. Bây giờ xem ra chị lầm rồi, nếu người như Tiểu Khúc mà đi quan tâm ai thì chắc chắn những người bên cạnh đều rất hâm mộ. Trưởng khoa Thương may mắn thật, Tiểu Khúc là người chồng hoàn hảo đấy!"
"Chị Vu khách sáo quá, cứ gọi em là Tiểu Thương là được." Thương Dĩ Nhu vội cười đáp.
Nghe vậy chị Vu càng không tiếc lời khen với hai vợ chồng, trong đó không phải hoàn toàn chỉ là xã giao.
"Em mang thai chắc cũng năm tháng rồi đúng không?" Chị chuyển hướng sang bụng Thương Dĩ Nhu.
"Mới hơn bốn tháng thôi."
"Trời ạ, thế thì đứa bé này quá lớn rồi! Đừng nói là song thai nhé?"
Thương Dĩ Nhu đỏ mặt.
"Đúng là món quà tuyệt vời của ông trời, nếu là một nam một nữ thì càng hoàn mỹ."
Lúc này ánh mắt Khúc Mịch hiện lên ý cười.
Thương Dĩ Nhu vội nói: "Chỉ cần chúng khỏe mạnh là được, tất cả đều là kho báu quý giá của bố mẹ."
Chị Vu chia sẻ kinh nghiệm mang thai và nuôi con, có chủ đề chung, cuộc trò chuyện của họ càng trở nên tự nhiên hơn. Khúc Mịch thì ít nói, đa phần thời gian anh lo chăm sóc cô, lặng lẽ nhìn cô.
Qua một ngày tiếp xúc, các đồng nghiệp ở đồn công an gần như đã hiểu con người Khúc Mịch: lạnh lùng, ít nói, có tiền!
Ăn xong, mọi người về nhà, ông Trần về đồn trực.
"Đồng nghiệp mới của anh đều là người tốt." Thương Dĩ Nhu kết luận, "Chị Vu thích hóng chuyện, ông Trần thì là người đàn ông của gia đình, Tiểu Lưu rất có sức sống, còn đồn trưởng Vương là lãnh đạo hiền hòa."