Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 428




Thương Dĩ Nhu bình tĩnh nhớ lại, cô cũng cảm thấy cảm xúc của mình khi đó vô cùng bất thường. Sao cô lại đột nhiên có suy nghĩ kỳ lạ như thế chứ? Ngay lúc Khúc Mịch bước ra khỏi văn phòng, đầu óc cô trống rỗng, không biết làm sao, đến khi sực tỉnh thì con dao đã cắm vào lồng ngực Khúc Mịch.

Nhìn máu nhỏ giọt, cô mới giật mình tĩnh lại. Bây giờ nhớ đến, khi đó chỉ cần cô mạnh tay hơn, Khúc Mịch đã không qua khỏi.

Còn về việc Khúc Mịch nói cô mất trí nhớ, cô hoàn toàn không có ấn tượng. Cô cố gắng suy nghĩ đến mức đau đầu cũng không có manh mối nào cả.

"Em đừng suy nghĩ nhiều quá, mọi việc cứ giao cho anh." Khúc Mịch dặn dò.

Thương Dĩ Nhu ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ lòng cô rối bời, hoàn toàn đã mất đi khả năng suy xét. Cô chỉ có thể tự nhủ bản thân phải giữ bình tĩnh, không được hành động thiếu suy nghĩ.

Còn Khúc Mịch, anh sao mà không lo lắng chứ? Anh cẩn thận nhớ lại mọi việc, sau đó gọi Mạnh triết tới.

"Con trai, con cứ nghĩ ngơi đi, đừng lo lắng gì cả. Đội hình sự từng là cấp dưới của con, bọn họ sẽ không làm gì quá đáng đâu." Thấy con trai nằm yên trên giường vẫn còn quá nhiều bận tâm, mẹ Khúc vô cùng đau lòng.

Nhưng bố Khúc lại nói: "Sao mà bảo nó không lo cho được? Nó chịu nằm yên trên giường là tốt lắm rồi."

Chỉ có bố Khúc hiểu con trai. Anh vẫn chưa biết Thương Dĩ Nhu đã mang thai, nếu không thể nào cũng nhất quyết đi thăm.

Thấy mẹ Khúc định đi thăm cô, Khúc Mịch cảnh cáo: "Mẹ đừng có nói bậy đấy!"

"Có vợ là quên mẹ!" Mẹ Khúc liếc xéo anh rồi thở dài, "Con nghĩ mẹ sẽ nói gì với Tiểu Nhu hả? Mẹ thật sự coi nó như con gái chứ không phải chỉ nói ngoài tai không đâu. Tuy rằng giờ mẹ có hơi giận nó nhưng mẹ biết nó không phải người dễ mất khống chế, cũng không phải người bạo lực. Lúc con bị thương mẹ ở cạnh con, đợi con hết nguy hiểm rồi mới đi thăm nó không phải vì thân phận mẹ chồng nàng dâu, mà là vì biết bên nào nặng bên nào nhẹ. Mẹ cũng lo lắng cho con bé, phải đi thăm nó mẹ mới yên tâm."

Khúc Mịch không nói nữa.

Mẹ Khúc đến phòng bệnh của Thương Dĩ Nhu, trong lúc đó Mạnh Triết tới tìm Khúc Mịch. Khúc Mịch hỏi thăm tình hình khi ấy, nhất là lời khai của những người có mặt.

"Châu Châu là người chứng kiến, theo lời khai của cô ta, cô ta và giáo sư ở trong phòng thay đồ. Cô ta bày tỏ với anh nhưng anh từ chối, sau đó anh bỏ ra ngoài, đột nhiên gọi 'Tiểu Nhu', rồi chị Thương cầm dao đâm anh. Cô ta thấy anh không né tránh, còn chị Thương thì sợ hãi ngất đi. Những người còn lại nghe Châu Châu kêu lên nên chạy tới, thấy anh cũng đang nằm dưới đất. Khúc Ký gọi cứu thương với báo án, cậu ta bảo vệ hiện trường rất tốt. Chúng tôi kiểm tra video giám sát, chứng minh bọn họ không nói dối. Trên dao gọt hoa quả chúng tôi tìm được hai dấu vân tay khác nhau. Khi nãy khoa pháp chứng gửi báo cáo tới, sau khi đối chiếu bọn họ phát hiện hai dấu vân tay này lần lượt thuộc về chị Thương và Khúc Tuyên. Chúng tôi đã tiến hành lấy lời khai của Khúc Tuyên, cậu ta khai từng gọt táo, còn về việc dùng con dao nào thì cậu ta không chắc. Ở hiện trường có rất nhiều dao, lời khai của cậu ta cũng hợp lý, việc trên dao có dấu vân tay của cậu ta cũng rất bình thường."

"Tại sao bọn họ lại cùng tới phòng thay đồ?" Khúc Mịch hỏi.

"Vấn đề này tôi hỏi rồi." Mạnh Triết trả lời, "Ban đầu Khúc Ký nói Khúc Khê đi hóng chuyện, mọi người đều đoán được Châu Châu có ý đồ với anh, chị Thương theo sau, giữa ba người chắc chắn sẽ xảy ra chi tiết cẩu huyết nên cũng muốn đi theo. Cụ thể là ai đi đầu thì không rõ."

"Tôi muốn xem video giám sát và lời khai của họ." Khúc Mịch nói.

Tuy làm vậy không đúng quy định nhưng Mạnh Triết vẫn làm theo. Cậu cũng thắc mắc tại sao chị Thương lại đâm giáo sư Khúc. Dù cô gái tên Châu Châu kia muốn quyến rũ giáo sư Khúc thì giáo sư Khúc cũng phải cắn câu mới được chứ.

Ngay cả họ cũng biết giáo sư Khúc không thể rung động với phụ nữ khác, sao chị Thương lại không hiểu? Huống hồ khi đó chính Châu Châu nhào vào lòng giáo sư Khúc, bị giáo sư Khúc đẩy ra, việc như vậy sao có thể làm chị Thương kích động đến mức dùng tới dao? Mạnh Triết còn một thắc mắc, đó là tại sao dao gọt trái cây lại nằm trong túi xách của Thương Dĩ Nhu? Chẳng lẽ trước đó Thương Dĩ Nhu đã có ý định gây thương tích cho ai khác?

Một vụ nhìn có vẻ chỉ là xung đột bình thường nhưng lại có rất nhiều chỗ không thể giải thích. Mạnh Triết tự biết bản thân không có khả năng xử lý, chỉ có thể chờ giáo sư Khúc mà cậu sùng bái kéo tơ phá kén thế nào.

"Tôi còn có một yêu cầu." Sau khi xem tài liệu xong Khúc Mịch nói, "Tôi nghi ngờ vụ này là âm mưu nhắm vào vợ chồng chúng tôi, tôi chưa chết, hung thủ đứng sau sẽ không bỏ qua. Cậu nhờ các anh em âm thầm bảo vệ Tiểu Nhu với tôi, xem hung thủ có để lộ dấu vết hay không."

Mạnh Triết giật mình, tuy không hiểu nhưng cậu vẫn phục tùng vô điều kiện, có điều trong đội hình sự không có cảnh sát nữ, không có ai tiện bảo vệ Thương Dĩ Nhu. Vì vậy cậu điều động tạm thời Vương Tịnh đến, nhờ cô ấy giả mạo thành hộ lý bảo vệ Thương Dĩ Nhu 24/24.

Mẹ Khúc thấy việc này không bình thường, đồng thời cũng cảm thấy việc Thương Dĩ Nhu đâm Khúc Mịch có ẩn tình khác. Nhưng bà không dám hỏi cô, sợ cô suy nghĩ bậy bạ, ảnh hưởng đến bản thân và đứa bé trong bụng, mà hỏi Khúc Mịch thì chắc chắn không hỏi ra gì, tính cách của con trai bà bà quá rõ.

Bà chỉ có thể làm tốt công việc hậu cần, mỗi ngày cùng bố Khúc mang đồ ăn đến bệnh viện, việc chăm sóc Thương Dĩ Nhu càng cẩn thận chu đáo hơn.

Vì áy náy, Châu Châu không còn ở nhà họ Khúc nữa, cô ta đã dọn ra ngoài. Cô ta muốn đến bệnh viện thăm Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu nhưng lại sợ gây thêm xích mích. Mẹ Khúc cũng không cho cô ta đi, bảo cô ta chờ sự việc được xử lý rồi tính tiếp.

Vết thương của Khúc Mịch hồi phục rất nhanh, ngay hôm sau khi đã có thể xuống giường, anh lập tức gọi nhóm Khúc Khê đến hỏi thăm, ba ngày sau, anh đã lên máy bay bay thẳng đến Toronto.

Khúc Mịch không nói cho ai biết cả, mãi đến khi máy bay cất cánh mới thông báo với mẹ Khúc. Anh bảo mẹ Khúc đừng lo lắng, đã có Mạnh Triết đi cùng anh rồi. Có một số việc anh muốn đi chứng thực, nhiều nhất thì một tuần sau sẽ về.

Sau đó anh gọi điện cho Vương Tịnh, dặn cô trong một tuần này nhất định phải bảo vệ Thương Dĩ Nhu thật tốt.


Mẹ Khúc vừa tức vừa lo nhưng lại không dám kể cho Thương Dĩ Nhu nghe. Thương Dĩ Nhu thấy nghi ngờ, gọi điện cho Khúc Mịch mới biết anh đã bay đến Toronto.

"Sao lại đột nhiên đến đó?" Thương Dĩ Nhu cũng thắc mắc.

"Khi nào về anh sẽ nói rõ hơn với em, anh có vài chỗ không giải thích được cần đi tìm lời giải. Có lẽ chỉ là ảo giác của anh, cũng có thể là chìa khóa tìm ra chân tướng."

"Nhưng sức khỏe của anh..." Thương Dĩ Nhu biết bây giờ nói những lời này chẳng còn ý nghĩa, anh đã tới Toronto rồi, may mà có Mạnh Triết đi theo, nếu không sợ là cô phải gọi điện cho James để nhờ vả.

Quan niệm của người nước ngoài và người Trung Quốc khác nhau, người Trung Quốc quan niệm ra nước ngoài thì nhờ bạn, người nước ngoài thì muốn tự giải quyết việc của mình, nếu không phải đường cùng, Thương Dĩ Nhu cũng không muốn làm phiền cảnh sát trưởng James. Còn về chú cô, kể với ông sợ là sẽ khiến ông gặp nguy hiểm, tốt nhất là đừng nói gì. Nếu có việc cần, Khúc Mịch sẽ chủ động liên lạc.

"Không sao, anh đã liên lạc với James rồi."

Không ngờ Khúc Mịch đã gọi cho James, điều này khiến Thương Dĩ Nhu nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, không khỏi thấy căng thẳng.

Có vẻ Khúc Mịch đang tranh thủ thời gian, hai người chỉ nói vài câu rồi cúp máy. Thương Dĩ Nhu biết Khúc Mịch đang không ở trong nước nên càng cẩn thận. Cô không ra khỏi cửa phòng bệnh, ngoan ngoãn chờ Khúc Mịch về.

Chớp mắt đã qua năm ngày, ngày nào Khúc Mịch cũng gọi điện về nói rằng sắp có kết quả, anh sẽ về nước ngay.

Ngày thứ sáu Khúc Mịch đi, mẹ Khúc về nhà nấu cơm, Vương Tịnh ngồi bên giường gọt vỏ táo cho Thương Dĩ Nhu. Cửa phòng bệnh đột nhiên mở hé, có người thò đầu vào.

Vương Tịnh lập tức nâng cao cảnh giác, đi qua xem ngay, người ngoài cửa thấy bị phát hiện thì vội bỏ đi.

"Đứng lại!" Vương Tịnh dù gì cũng tốt nghiệp trường cảnh sát, cô nhanh chóng lao ra tóm lấy tay đối phương.

"A!" Đối phương kêu lên, "Cô làm gì đấy? Tôi tới thăm bệnh, người ở bên trong là chị dâu của tôi!"

Vương Tịnh vẫn không buông tay, nhìn khuôn mặt cô gái này chẳng thân thích của Khúc Mịch mới đến.

Y tá ngoài hành lang nhìn qua, Thương Dĩ Nhu nghe tiếng động thì đi tới cửa: "Châu Châu? Sao cô lại tới đây?"

"Chị dâu, em tới thăm chị." Châu Châu xấu hổ nói, "Em không định tới đâu nhưng cứ im lặng như vậy em áy náy lắm. Em tới để xin lỗi, em thật sự không ngờ sự việc đi tới ngày hôm nay. Chị dâu, em thành thật xin lỗi anh chị."

Vốn dĩ cô ta gọi Thương Dĩ Nhu là chị, bây giờ đột nhiên thay đổi cách xưng hô, tiếng "chị dâu" đã tỏ rõ lập trường và thái độ của cô ta.

Thấy cô ta chân thành như vậy, Thương Dĩ Nhu cho cô ta vào phòng bệnh.