Sau khi đọc báo cáo khám nghiệm tử thi, tuy ai nấy đều cảm thấy ngoài sức tưởng tượng nhưng mọi người vẫn tin tưởng. Công việc tiếp theo là phá án, theo manh mối hiện tại, Tuyết Lợi có hiềm nghi rất lớn.
Có điều trước khi nắm được chứng cứ xác thực, cảnh sát không muốn rút dây động rừng. Bọn họ giám sát Tuyết Lợi 24/24, ngoài ra James tiến hành thẩm vấn Dương Dương lần thứ hai.
Dương Dương đã chấp nhận sự thật Mã Uy chết, chị ta vô cùng hối hận, đồng thời càng hận Tuyết Lợi. Chỉ mới ba ngày, trông chị ta như già đi mười tuổi, tóc bạc đầy đầu.
Tuy Dương Dương là người đàn bà đanh đá nhưng nói đến cùng chẳng qua chỉ là một kẻ ngu dốt mà thôi. Vì một người đàn ông xấu xa không còn yêu mình, chị ta bôn ba xa xôi, còn phạm tội giết người. Cuộc đời chị ta vừa đáng buồn vừa đáng thương, con trai của chị ta càng bất hạnh.
"Cô có phủ nhận việc mình giết hại người đàn ông tên Mã Uy quốc tịch Trung Quốc không?" James hỏi.
Dương Dương lắc đầu rồi lại gật đầu: "Người là do tôi giết!"
"Thuật lại quá trình cô giết người đi." Đây là trình tự thẩm vấn.
Dường như chị ta đã không còn muốn sống nên không hề chống cự, thành thật khai ra tất cả.
"Tôi vốn định giết Tuyết Lợi nhưng Mã Uy đột nhiên xông lên, anh ấy muốn giật lấy con dao trong tay tôi, chúng tôi xảy ra xung đột. Cụ thể thế nào tôi không nhớ rõ lắm, tôi chỉ biết con dao đâm vào ngực anh ấy, máu phun ra. Tuyết Lợi hét lớn, Mã Uy vẫn muốn qua an ủi. Bản thân đã bị thương rồi còn nghĩ đến con đàn bà kia, tôi mất hết lý trí, đâm anh ấy thêm hai nhát, nhìn anh ấy ngã xuống không còn nhúc nhích. Đầu tôi khi đó trống rỗng, tôi cầm dao muốn chém Tuyết Lợi, cô ta chạy ra ngoài. Tôi đuổi theo thì gặp một người đàn ông, anh ta khống chế tôi. Khi đó tôi chưa biết Mã Uy đã chết, cũng không ngờ mình lại giết người. Có điều như thế cũng tốt, chết rồi anh ấy sẽ ngoan ngoãn ở bên tôi, tôi sẽ xuống dưới địa ngục tìm anh ấy, anh ấy đừng hòng thoát khỏi tôi!"
"Ngày 6 tháng này cô ở đâu?"
Chuyện của Mã Uy đã được làm rõ, bây giờ đến lượt chuyện của Tiểu Văn. Với tính tình của chị ta, nếu biết Tiểu Văn mang thai con của chồng mình, e rằng chị ta cũng muốn giết người.
Dương Dương nhíu mày: "Tôi không nhớ, hình như là đến khách sạn tìm Mã Uy."
Đầu óc chị ta dường như có vấn đề, có một số việc vừa trôi qua liền quên, trí nhớ càng ngày càng kém.
Tối ngày 2 chị ta đáp máy bay, sau đó đến khách sạn tìm Mã Uy. Mã Uy không ngờ chị ta tìm tới đây, có vẻ trước đó con trai gọi điện hỏi thăm là do chị ta tính kế.
Hắn quá hiểu tính cách của Dương Dương, biết rằng nếu chọc giận Dương Dương thì chuyện gì chị ta cũng làm ra được. Vậy nên hắn nhẹ nhàng khuyên nhủ, còn đặt phòng cho chị ta.
Nhưng chính thái độ này của Mã Uy khiến Dương Dương nhìn thấy hy vọng. Ngày nào chị ta dây dưa với Mã Uy, muốn tái hôn vì con trai. Nhưng lúc ly hôn Mã Uy đã chẳng thèm chia tài sản, điều đó cho thấy hắn đã hạ quyết tâm thế nào.
Mấy ngày đầu đến Toronto Dương Dương không làm gì cả. Mã Uy đi đâu chị ta đi đó. Sau này Mã Uy mắng chị ta một trận, còn đi gặp Tuyết Lợi, từ đó chị ta trở nên điên cuồng.
Gần đây chị ta thường xuyên xuất hiện ở gần chung cư chỗ Tuyết Lợi ở, chỉ cần thấy Tuyết Lợi xuất hiện là mắng chửi đánh nhau. Để tránh né, Tuyết Lợi gần như không ra khỏi nhà.
"Cô có biết Tiểu Văn mang thai con của Mã Uy không?"
Dương Dương sững sờ.
"Có chuyện như thế?" Chị ta lẩm bẩm một lúc rồi đột nhiên bật cười, "Thời trẻ anh ấy thấy tôi là người thành phố, có nhà có xe, còn mang thai nên mới kết hôn với tôi. Bây giờ anh ấy có tiền có địa vị rồi, lại còn có con với phụ nữ xinh đẹp trả tuổi khác nên mới không màng tất cả để ly hôn với tôi. Tôi cứ tưởng anh ấy vì Tuyết Lợi, không ngờ là vì Tiểu Văn. Thảo nào Tuyết Lợi nói bọn họ kết thúc từ lâu rồi, chuyện của Mã Uy không còn liên quan đến cô ta nữa."
"Cô không biết mối quan hệ của Mã Uy và Tiểu Văn?"James tếp tục hỏi.
"Tôi đúng là đồ ngốc, tôi chẳng biết gì cả!" Chị ta bật khóc, "Sao anh ấy lại đối xử với tôi như vậy? Tôi luôn nghĩ chúng tôi dù sao cũng là vợ chồng, cùng có đứa con trai khỏe mạnh hoạt bát. Anh ấy đề nghị ly hôn, sẽ có lúc anh ấy phải hối hận. Nhưng thứ tôi chờ được không phải anh ấy biết quay đầu mà là bay đến Toronto. Tôi luống cuống quá nên đuổi theo, không ngờ..."
Chị ta lại bắt đầu trở nên kích động, buổi thẩm vấn không thể tiếp tục tiến hành.
Thương Dĩ Nhu và Khúc Mịch đứng ngoài phòng thẩm vấn quan sát phản ứng và thái độ của Dương Dương.
"Tâm lý của Dương Dương luôn trong trạng thái mất kiểm soát, ba lần thẩm vấn đều bị gián đoạn." James ra ngoài, nói, "Theo điều tra của chúng tôi, thời gian Tiểu Văn tử vong, cô ta chỉ ở khách sạn dây dưa với Mã Uy, nhân viên khách sạn có thể làm chứng, vậy nên chị ta hoàn toàn không có thời gian đến biệt thự ngoại ô giết người. Vả lại chị ta không biết mối quan hệ giữa Mã Uy và Tiểu Văn, càng không biết Tiểu Văn mang thai nên cũng không có động cơ giết người."
"Tâm lý của chị ta luôn bị mất kiểm soát?" Khúc Mịch nhíu mày.
Thương Dĩ Nhu cũng cảm thấy kỳ lạ: "Mã Uy chia tay bạn gái cũ, sau khi lên giường với người phụ nữ khác vẫn về nhà đòi ly hôn rồi bay ra nước ngoài tìm bạn gái cũ. Dù hắn không biết người phụ nữ kia đang mang thai con của hắn nhưng thái độ của hắn thật sự không bình thường, trừ khi...". Truyện Lịch Sử
Nói đến đây, cô nhìn Khúc Mịch.
"Trừ khi Tuyết Lợi đã nói gì đó với hắn hoặc ngay từ đầu cả hai đã hứa hẹn với nhau, như thế hắn mới hạ quyết tâm vứt bỏ tất cả, nhưng cuối cùng Tuyết Lợi lại lạnh nhạt vô tình với hắn." James tiếp lời, "Tôi đã phái người theo dõi Tuyết Lợi 24/24, ngoài ra cũng điều tra lại chuyện của cô ta.
"Vấn đề của Dương Dương không đơn giản chỉ nằm ở tinh thần và tâm lý, tôi nghi ngờ cô ta từng dùng loại thuốc nào đó khiến cảm xúc bị mất kiểm soát." Khúc Mịch đề nghị James lấy máu của Dương Dương đưa đi xét nghiệm để chứng thực hoài nghi của mình.
James lập tức cho người đi làm.
Ngoài ra theo manh mối Thương Dĩ Nhu cung cấp, Tuyết Lợi từng phẫu thuật thẩm mỹ ngay trước khi phát hiện thi thể của Tiểu Văn.
Cảnh sát điều tra tất cả bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ ở Toronto nhưng không phát hiện bệnh án của bệnh nhân tên Tuyết Lợi. Có thể cô ta đã yêu cầu bảo mật thông tin cá nhân, nhưng khi cảnh sát cầm ảnh của cô ta đi hỏi thăm, tất cả nhân viên y tế đều không có ấn tượng. Tuyết Lợi chỉ mới phẫu thuật thẩm mỹ gần đây thôi, trong thời gian này chắc chắn phải đi tái khám, thế nên không thể có khả năng không ai nhớ cô ta được. Vậy chỉ còn một giả thiết, đó là Tuyết Lợi làm phẫu thuật thẩm mỹ ở phòng khám tư nhân không được đăng ký đầy đủ.
Kết luận này càng khiến mọi người thắc mắc. Tuyết Lợi là một minh tinh, tiền với cô ta không thành vấn đề, nếu đã vậy, tại sao cô ta không chọn một bệnh viện an toàn chứ?
Theo mạch suy đoán thông thường, phẫu thuật thẩm mỹ là một bí mật rất quan trọng với Tuyết Lợi, cô ta không muốn bất kỳ ai biết. Những phòng khám tư nhân thường không hỏi tên tuổi bệnh nhân, cũng không lưu hồ sơ bệnh án, không có cách nào điều tra được.
Xem ra Tuyết Lợi không ngay thẳng như bề ngoài.
Kết quả xét nghiệm máu của Dương Dương đã có, một lượng nhỏ barbiturat và benzodiazepine được tìm thấy bên trong. Hai loại này đều là thành phần của thuốc chống trầm cảm, nếu dùng quá liều có thể gây ra rất nhiều tác dụng phụ bao gồm tâm trạng bất ổn, suy giảm trí nhớ, dễ hưng phấn, thậm chí là ảo giác nhẹ.
Dương Dương đã bị tạm giam năm ngày, điều đó có nghĩa ít nhất đã năm ngày chị ta không tiếp xúc với các loại thuốc này. Nhưng từ lượng barbiturat và benzodiazepine còn sót lại, chị ta đã phải uống hơn 200g hoặc là liên tục 50g trong hơn bốn ngày. Sử dụng thuốc theo cách này sẽ khiến chị ta trở nên hưng cảm, chỉ cần chút kích thích là chị ta sẽ mất kiểm soát.
Hôm đó chị ta nhìn thấy Tuyết Lợi và Mã Uy gặp nhau, việc này khiến chị ta nổi điên. Từ sự hận thù sẵn có cộng thêm tác dụng của thuốc chị ta mới có phản ứng thái quá.
James quay lại thẩm vấn Dương Dương, hỏi chị ta về vấn đề dùng thuốc. Nhưng chị ta nói mình không mắc bệnh mạn tính, gần đây cũng không bị cảm hay sốt.
"Cô có thói quen dùng thực phẩm chức năng không?"
Chị ta gật đầu: "Tôi có dùng thêm canxi và vitamin C."
"Mỗi ngày một lần, một lần hai viên đúng không?"
Sau khi nghe được câu trả lời, James lập tức yêu cầu cấp dưới đến khách sạn tìm hành lý của Dương Dương. Vì chị ta đã thú nhận hành vi giết người nên cảnh sát không lãng phí thời gian và sức lực để khám xét khách sạn.
Hai hộp thực phẩm chức năng nhanh chóng được mang về, Dương Dương xác nhận đó là loại thuốc chị ta hay uống.
Cảnh sát lấy được hai dấu vân tay khác nhau trên hộp, đồng thời tiến hành xét nghiệm thuốc bên trong. Kết quả cho thấy hai dấu vân tay lần lượt thuộc về Mã Uy và Dương Dương, tất cả thuốc bên trong đều được thay thế bằng thuốc điều trị trầm cảm.
Tại sao Mã Uy lại làm vậy? Dương Dương nổi điên mất kiểm soát thì hắn được lợi gì? Kết quả này khiến mọi người đều hoang mang, mà Mã Uy đã chết không thể giải thích nguyên nhân trong đó.
Theo diễn biến của vụ án, James quyết định liên lạc với Tuyết Lợi xem có thể có phát hiện gì không.