Trương Lượng thuật lại đầy đủ, bắt đầu từ việc hắn và Lá Cây Bách quen nhau cho đến khi cô ta lựa chọn cái chết.
"Buổi tối sau khi từ bệnh viện về, cô ấy uống hết một chai thuốc ngủ, đến lúc tôi phát hiện thì tay chân cô ấy đã lạnh cóng không còn nhịp tim và hơi thở. Tôi vừa hối hận vừa thấy bất bình. Thế giới này tại sao luôn không công bằng với những người dị dạng xấu xí như chúng tôi chứ? Tuy chúng tôi giống họ, thậm chí còn nỗ lực hơn họ gấp trăm lần nhưng xã hội vẫn không công nhận chúng tôi. Chúng tôi có lỗi gì? Ai mà muốn sinh ra đã có hình hài xấu xí bị người ta chê bai? Ông trời đã không công bằng với chúng tôi, tại sao còn tra tấn chúng tôi như vậy? Nhìn thi thể của Lá Cây Bách, tôi đột nhiên muốn báo thù cho cô ấy, trút giận cho chúng tôi. Tôi thường hay suy nghĩ con người sống vì điều gì? Thay vì cứ sống trốn chui trốn nhủi như chuột, chi bằng thử làm một việc chấn động! Tôi muốn trừng phạt Vu Ngu, cho cô ta nếm thử cảm giác bị người đời xa lánh. Có được rồi mất đi, cô ta mới càng đau đớn! Tôi bắt đầu lên kế hoạch, trong kế hoạch này cần một cuốn tiểu thuyết, một người bệnh thích thi thể và một kẻ sao chép vô liêm sỉ. Mọi thứ khác đã có đủ, chỉ thiếu mỗi người có sở thích đặc biệt, phải có hắn, kế hoạch mới càng được nhiều người chú ý. Tôi nhanh chóng tìm được người phù hợp trên một trang web. Tôi cẩn thận điều tra thông tin về hắn. Một người đàn ông biến thái sống một mình, có chỗ ở riêng, có xe, không bị gia đình gò bó chính là đối tượng tôi muốn tìm. Tôi tiếp xúc với hắn trên mạng, thử ám chỉ hắn, dẫn dắt hắn, tôi cảm thấy mình có thể khống chế hắn hoàn. Sau đó tôi dụ Vu Ngu vào bẫy. Vu Ngu vốn chẳng viết được cái gì, cô ta ngừng mấy tháng không có tác phẩm mới, phía fans, biên tập và nhà xuất bản đều giục cô ta. Lúc này, sự xuất hiện của tôi trở thành cọng rơm cứu mạng. Cô ta mặc kệ tất cả, không quan tâm lai lịch, cứ thế mà nhận tiểu thuyết của tôi. Thấy cô ta đã rơi vào bẫy, tôi rất vui, tiếp tục bảo cô ta chuyển đến căn nhà mình đã mua trước đó rồi để cô ta nhận cuốn tiểu thuyết Lá Cây Bách để lại. Fans của cô ta ngày càng đông, nhà xuất bản lại đến tìm cô ta để ký hợp đồng xuất bản, danh tiếng của cô ta mỗi lúc một tăng. Trên các bảng xếp hạng văn học tên của cô ta cũng chiếm một vị trí nhỏ. Đây chính là kết quả mà tôi muốn, tôi muốn nâng cô ta lên đỉnh cao danh vọng rồi đẩy cô ta xuống địa ngục. Khi Vu Ngu đã hoàn toàn bị tôi kiểm soát, tôi tiếp tục thực thi bước tiếp theo. Tôi lựa chọn ba đối tượng, bọn họ đều là cặn bã của xã hội đáng phải chết."
Khúc Mịch hỏi: "Tại sao cậu lại căm thù gái ngành như vậy? Tuy bọn họ làm trái đạo đức, trái pháp luật nhưng không hề ảnh hưởng tới cậu. Ngay cả Ruột Cá Hồng kia cậu cũng mặc kệ, tại sao cậu lại giết hại ba người không liên quan đến mình chứ? Tôi nghĩ ngành nghề này có ý nghĩa đặc biệt với cậu đúng không?" Anh nhìn thẳng vào mắt Trương Lượng như muốn nhìn tới chỗ sâu nhất trong linh hồn của hắn.
Khuôn mặt Trương Lượng ngày càng méo mó, tay nắm chặt thành đấm: "Bọn họ đều là đồ đê tiện, đều đáng chết!"
"Trương Lượng, năm nay 35 tuổi, internet freelancer. Năm ba tuổi bố gặp tai nạn giao thông qua đời, để nuôi cậu người mẹ đã đi làm gái ngành. Năm cậu học lớp bốn, bà ấy thắt cổ tự sát trong nhà." Trong lúc thẩm vấn Trương Lượng, Cố Thành đã điều tra tất cả thông tin về hắn. Khúc Mịch vừa đọc vừa quan sát sự thay đổi trên mặt hắn, "Ngày bà ấy tự sát là ngày trường anh mở họp phụ huynh, hôm đó đã xảy ra chuyện gì?"
Trương Lượng bỗng đập bàn gầm lên: "Bà ta tự sát là vì thấy hổ thẹn, bà ta bị bạn bè, thầy cô và các phụ huynh châm biếm là đồ đê tiện."
"Hôm đó mẹ anh thay đồ nghiêm chỉnh mang theo niềm hạnh phúc đi họp phụ huynh, bởi vì cậu đứng đầu khối, được thầy cô khen ngợi, cậu là niềm kiêu ngạo của bà ấy. Vì nuôi cậu, bà ấy chấp nhận làm nghề mà cả xã hội coi thường, khi biết cậu học giỏi đạt thành tích cao, bà ấy cảm thấy mọi điều mình trả giá đều xứng đáng. Nhưng không ai ngờ khi bà ấy vào lớp học, đến chỗ cậu ngồi thì lại gặp người mà dù có nằm mơ bà ấy cũng không ngờ được. Ngồi cùng bàn của cậu là một bà mẹ tên Lý Hiểu Mai, người từng đánh mẹ cậu, mắng mẹ cậu là hồ ly đi quyến rũ chồng nhà người ta. Vừa thấy mẹ cậu, người phụ nữ kia liền chỉ thẳng vào mặt bà ấy mắng chửi, còn nắm tóc bà ấy. Những phụ huynh khác ngơ ngác, thầy chủ nhiệm vội chạy qua ngăn cản. Người phụ nữ kia mất hết bình tĩnh nói ra thân phận của mẹ cậu, tức khắc ánh mắt các phụ huynh và thầy chủ nhiệm nhìn mẹ cậu thay đổi. Lý Hiểu Mai la hét nói bà ấy quyến rũ chồng mình, bắt mẹ cậu trả chồng mình về. Mấy học sinh cá biệt trong lớp nhân cơ hội mắng cậu là con của người phụ nữ không giữ đạo đức, còn nói cậu không phải con ruột của bố mình. Cậu mất hết mặt mũi, khóc lóc bỏ chạy. Buổi tối, cậu không còn chỗ nào để đi nữa nên về nhà thì phát hiện mẹ cậu đang thắt cổ tự sát. Không, nói đúng hơn là chính cậu đã giết bà ấy! Cậu nhìn bà ấy giãy giụa, nhìn bà ấy đang vươn tay xin giúp đỡ, cậu chạy lên muốn đỡ bà ấy xuống. Nhưng cậu lại nhớ đến sự sỉ nhục mà bà ấy mang đến cho mình, chỉ khi bà ấy chết, sự sỉ nhục này mới có thể biến mất. Vì vậy cậu đã buông tay, lặng lẽ nhìn bà ấy giãy giụa cho đến khi không còn nhúc nhích nữa. Trong lòng cậu luôn hận mẹ mình, cậu thậm chí còn muốn tự tay chấm dứt mạng sống của bà ấy. Nhưng khi đó cậu còn quá nhỏ, không có khả năng giết người. Không ngờ sau nhiều năm cậu đã có cơ hội. Ba đối tượng cậu chọn đều là gái ngành, hơn nữa có tên tương tự mẹ cậu như Lý Vân, Ngô Vân, Lưu Giai, mà mẹ cậu thì tên là Lưu Vân!"
"Tôi không có giết bà ta, là tự bà ta thắt cổ!" Trương Lượng biện giải, hắn không muốn thừa nhận sự thật mình giết mẹ ruột, "Tôi chỉ làm theo tâm nguyện của bà ta, không phải bà ta muốn chết sao? Thế thì tôi thành toàn cho bà ta! Lần đầu tôi tận mắt thấy người thắt cổ tự sát, đúng là xấu xí. Mặt bà ta xanh mét, lưỡi vươn ra, nước dãi chảy xuống, vô cùng ghê tởm."