Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 370




Thân phận của nạn nhân thứ hai nhanh chóng được xác định, người đó chính là Lý Vân làm ở một quán karaoke. Trước khi tới Nam Giang, cô ấy từng cùng một đồng hương lừa người ta mấy trăm nghìn tệ. Có điều tình hình cụ thể chẳng ai rõ, cũng không ai biết đồng hương kia tên gì.

Theo lời kể của quản lý, Lý Vân giả bộ là cô gái trong sạch bán nghệ không bán thân rơi vào bước đường cùng phải từ bỏ lòng tự trọng, một khi thấy người giàu tới ca hát thì lập tức nghĩ cách quyến rũ người ta.

Có lần đại gia kia lại tới hát karaoke, bị cô ấy bỏ thuốc vào rượu. Nhân lúc người ta uống say, cô ấy cởi hết đồ, còn bôi máu gà lên quần và tấm lót sô pha. Đến khi đại gia gần tỉnh, người đồng hương liền giả làm bạn trai xông vào. Hắn đánh cho người ta tỉnh giấc, nhân lúc người ta còn chưa biết chuyện gì mà chụp ảnh, đòi báo cảnh sát.

Lý Vân quỳ xuống khóc lóc năn nỉ, còn muốn lấy cái chết để chứng minh mình không tự nguyện. Đại gia kia đã có vợ có con, bố vợ là người có thế lực, hắn sợ dính vào rắc rối nên đồng ý bỏ ra mấy trăm nghìn tệ để chấm dứt việc này, điều kiện là Lý Vân và bạn trai của mình không thể tiếp tục ở Đông Li nữa.

"Nếu họ đã lừa được mấy trăm nghìn tệ thì tại sao Lý Vân còn làm nghề này?" Mạnh Triết nghi ngờ.

Quản lý kể tiếp: "Bọn họ rời khỏi Đông Li đi du lịch khắp nơi, số tiền mấy trăm nghìn tệ kia họ có dù cả đời cũng không hết. Nhưng khi đến Macau, bọn họ suýt đã tay không trở về. Nghe đồn tên đồng hương kia còn vào sòng bạc ăn trộm, bị bắt tại chỗ. Hết tiền, Lý Vân lại phải ra đường mưu sinh. Cô ta không có nghề nghiệp gì nên chỉ đành làm nghề cũ. Đông Li thì cô ta không thể về nữa nên đã tới Nam Giang, sau đó dừng chân ở đây."

Chẳng ai biết chi tiết chuyện ngày xưa của Lý Vân thì làm sao tiếp tục điều tra dây?

"Nếu người đồng hương đó giả mạo bạn trai của Lý Vân thì tuổi tác chắc chắn xấp xỉ nhau. Nhờ cảnh sát địa phương ở quê nhà của Lý Vân hỗ trợ điều tra những thanh niên đi làm xa nhà, tuổi từ 20-30, chưa lập gia đình, thích bài bạc."

Việc này không làm khó được Khúc Mịch.

Bọn họ lập tức liên lạc với cảnh sát địa phương ở quê nhà của Lý Vân, nhờ bọn họ hỗ trợ điều tra. Cảnh sát địa phương vui vẻ đồng ý, hứa khi nào có kết quả sẽ lập tức liên lạc.

Lại là gái ngành bị giết hại, thi thể đều trong tư thế quỳ, những chi tiết này chứng minh điều gì?

"Tôi cảm thấy đối tượng hung thủ gây án là một nhóm người riêng, có vẻ như hắn rất ghét gánh ngành. Giết hại, phá hủy khuôn mặt, xâm hại thi thể, trói, bắt quỳ, tất cả đều là hành vi xuất phát từ nội tâm của hắn." Mạnh Triết chỉ ra những chỗ tương tự trong hai vụ án, "Hung thủ bắt đầu gây án từ hai tháng trước hoặc sớm hơn. Nhưng tại sao hắn lại chọn cách giấu thi thể trong người tuyết, để lộ đối tượng mình giết hại? Có thể hắn là tên sát nhân biến thái, nếu giết người mà không ai biết thì sẽ thấy khó chịu. Hắn rất muốn được công nhận. Có điều giết người không đủ để thu hút mọi người, vậy nên hắn tạo nên cốt truyện của tiểu thuyết. Tôi nghĩ tác giả Bong Bóng chỉ là quân cờ bị hắn lợi dụng. Còn về thủ đoạn của hắn thì phải điều tra thêm mới biết được.

Khúc Mịch gật đầu tán thành. Phải công nhận rằng Mạnh Triết càng ngày càng thể hiện tài năng của mình. Cậu có thể phân tích khách quan, không bị những yếu tố khác che mắt, dùng chứng cứ làm cơ sở để có suy đoán hợp lý.

Hiện giờ thân phận của hai nạn nhân đều đã rõ, nhưng Bong Bóng vẫn không thấy đâu.

Khoa pháp chứng gửi kết quả kiểm tra DNA tới, chứng thực thi thể được tìm thấy trong bệ xi măng chính là Lý Vân. Cô ấy không có người thân, thi thể không có ai đến nhận. Đội hình sự chỉ có thể gọi điện liên lạc về ủy ban thôn ở quê nhà của cô ấy, nhờ người trong thôn chi tiền ra lo tang lễ.

Trưởng thôn tới đưa thi thể của Lý Vân đi hỏa táng, sau đó rải tro ngoài miệng. Một cô gái ở độ tuổi thanh xuân tươi đẹp cứ thế biến mất khỏi thế gian.

Tiểu thuyết của Bong Bóng vẫn tiếp tục, không hề chịu bất kỳ ảnh hưởng nào. Trong chương mới nhất, đội trưởng Nhạc điều tra ra thân phận của nạn nhân thứ hai là gái ngành làm ở một quán karaoke, tên Lập Vân. Hoàn cảnh của Lập Vân gần giống với Lý Vân, tuy nhiên trong tiểu thuyết không hề đề cập đến chuyện cô ấy cùng một đồng hương giả làm bạn trai lừa tiền đại gia.

Như vậy có thể thấy hung thủ quen Lý Vân sau khi cô ấy đến Nam Giang. Hoặc là cũng có khả năng hung thủ chỉ âm thầm theo dõi, không biết quá nhiều chuyện riêng tư của hai nạn nhân.

Cảnh sát địa phương ở quê nhà của Lý Vân gửi tin tốt tới. Bọn họ đã tìm được thanh niên cùng Lý Vân lừa đảo người ta, tuy nhiên hiện tại hắn đang ở trong ngục giam của thành phố Nam Giang. Tháng năm năm trước, hắn cùng người ta lừa tiền của một cụ già trong thôn, con số cực kỳ lớn, bị quy kết thành tội hình sự. Hắn là thủ phạm chính, bị phán ngồi tù năm năm, thời gian qua luôn ở trong tù.

Vậy nên hắn không thể là hung thủ giết Lý Vân và Ngô Vân.

"Đội trưởng Khúc, tên của hai nạn nhân đều là Vân, chẳng lẽ cái tên Vân có ý nghĩa đặc biệt gì với hung thủ sao?" Lưu Tuấn đột nhiên chú ý tới chi tiết này, không biết có phải trùng hợp không.

Bọn họ đến ngục giam gặp Phó Bảo.

"Đồng chí cảnh sát, tôi và Lý Vân cùng quê, cái chết của cô ấy hoàn toàn không liên quan đến tôi. Tôi ngồi tù đã một năm rồi, sao có thể ra ngoài giết người? Hơn nữa tôi chỉ dám lừa tiền thôi, nào dám giết người chứ?" Phó Bảo lùn thấp, trông lấm la lấm lét.

"Chắc không phải cậu chỉ lừa tiền thôi đúng không?" Mạnh Triết nhìn hắn chằm chằm, lạnh lùng hỏi, "Cậu cứ nói đi, chúng tôi tới đây không phải để truy tố trách nhiệm hình sự. Chúng tôi chỉ muốn tìm ra hung thủ giết người để nạn nhân có thể nhắm mắt yên nghỉ."

Nghe Mạnh Triết nói vậy, Phó Bảo mới dám khai thật. Thì ra năm đó hắn đến thành phố này, vô tình gặp Lý Vân đang làm việc ở quán karaoke. Hắn đang có con đường làm giàu, chỉ thiếu đồng lõa. Khi đó Lý Vân mới đến quán karaoke, không nhiều khách gọi cô ấy nên khi thấy các chị em khác kiếm được nhiều tiền cũng rất ghen tị.


Cô ấy hỏi Phó Bảo cách kiếm tiền, sau khi nghe thì quyết định bắt tay với hắn. Bọn họ chọn ra tay với người có vợ có con, như thế mới dễ uy hiếp.

Kế hoạch của Phó Bảo không chút sơ sót, bọn họ thuận lợi kiếm được 120.000 tệ. Bọn họ định đi hưởng thụ, nhưng chưa rời khỏi Đông Li thì đã bị ông chủ quán karaoke phái người tìm được. Xay ra chuyện như vậy trong địa bàn của ông ta, nếu lan truyền ra ngoài, sau này làm gì còn ai dám đến chỗ của ông ta?

Ông chủ quán karaoke ra mặt đánh hai người họ một trận, lấy tiền về, còn không cho phép họ đặt chân vào Đông Li một bước. Phó Bảo là người sĩ diện, không dám nói bị đánh, vậy nên khoác lác với bạn bè rằng mình đi đánh bài ở Macao, sau một đêm thua trắng, dù có thua, hắn cũng đã được trải sự đời.

"Lý Vân thấy tôi không đáng tin nên mặc kệ tôi. Chúng tôi một người đến Nam Giang, một người đến Bắc Hải. Tôi không có nghề nghiệp, tay thì cứ quen thói nên chỉ một thời gian sau đã bị bắt vào tù. Nhưng mà đồng chí cảnh sát, tôi đã quyết tâm sửa chữa sai lầm rồi, tôi hứa sẽ làm một công dân tốt."

Hy vọng hắn nói được làm được, nếu không cánh cửa ngục giam sẽ luôn mở rộng chào đón hắn.

Lý Vân không tống tiền thành công, thế nên giả thuyết đại gia ngày xưa giết người trả thù không tồn tại. Điều tra một vòng, vụ án quay về vạch xuất phát, bây giờ manh mối duy nhất chỉ có tài liệu về hai nạn nhân và báo cáo khám nghiệm tử thi.

Đã quá rõ, hai vụ án này do một hung thủ làm. Hơn nữa đối tượng của hung thủ là gái ngành, trong tên có từ Vân. Sau khi giết người hung thủ sẽ giấu thi thể, tiến hành xâm hại rồi đem đi xử lý bằng cách không ai đoán trước được. Nạn nhân chỉ có hai người thôi sao? Liệu hung thủ có còn tiếp tục gây án tiếp không? Bọn họ có thể phát hiện những thi thể khác không? Tất cả điều này tạm thời vẫn là dấu chấm hỏi.

Cả thành phố có rất nhiều quán karaoke và tiệm massage, những cô gái làm nghề đó cũng mấy ngàn người. Huống hồ phạm vi hoạt động của họ rất lớn, không ai dám xác định họ có phải mất tích hay không.

Ngay thời điểm cảnh sát rơi vào ngõ cụt, Bong Bóng lại đăng gợi ý cuối tuần.

Lần này cô ta đăng một đoạn văn ngắn: Trong căn phòng lạnh lẽo âm u có mười mấy chiếc giường đơn được xếp song song. Trên mỗi chiếc giường có một người nằm, vải trắng phủ kín họ từ đầu đến chân. Đối diện là những ngăn kéo lớn, mở một cái trong số đó, không khí trắng lạnh lẽo bay ra khiến người ta nổi hết da gà. Nhìn vào, bên trong có một thi thể nữ bị trói.

"Đội trưởng Khúc, đoạn văn này có phải đang nhắc chúng ta có thi thể mới không?" Vương Thành đọc dòng gợi ý, hỏi.

"Rất có khả năng." Khúc Mịch rơi vào trầm tư, "Ở thành phố chúng ta có nơi nào có ngăn kéo đông lạnh lớn không?"

"Có nhà hỏa táng, nhà xác bệnh viện." Lưu Tuấn trả lời, "Thành phố có tổng cộng hai nhà hỏa táng và năm bệnh viện tuyến ba trở lên."

Khúc Mịch dẫn người đi điều tra từng nơi, bọn họ đến nhà hỏa táng trước, việc làm ăn ở đây rất tốt, ngăn kéo đông lạnh không đủ để sử dụng, vì vậy nhà hỏa táng sẽ đông lạnh thi thể cấp tốc trước rồi đưa thi thể đến nơi có nhiệt độ thấp, sau đó cho thi thể khác vào, nhờ vậy mới bảo đảm thi thể không bị thối rữa.

Trong hoàn cảnh như vậy không thể nào có thi thể không có người thân nhận. Nói cách khác, nhà hỏa táng được loại trừ.

Cảnh sát lại đến bệnh viện, bọn họ bắt đầu điều tra từ bệnh viện Nhân Dân số 1.