Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 355




Nội dung bức thư gửi cho Mã Trì hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của nhóm Mạnh Triết. Khúc Mịch thì đoán được đại khái, bây giờ điều anh thắc mắc là chủ nhân của bức thư kia là ai?

Anh hỏi tung tích của bức thư, Mã Trì nói nó đã bị mình xử lý.

"Cuối thư có nói hắn là kẻ hèn mọn không dám ra mặt nói chuyện cho bố tôi, kẻ hại bố tôi có thế lực quá lớn, hắn sợ bị giết. Hắn chết thì không sao, nhưng sẽ liên lụy đến mẹ già và vợ con. Hắn mong tôi đừng tìm hiểu thân phận của hắn, hơn nữa phải đốt bức thư đi. Tôi vừa trải qua nỗi đau mất người thân nên tôi hiểu tâm lý muốn bảo vệ người thân của hắn. Vậy nên sau khi xem xong, tôi đã đốt bức thư kia. Tôi thề nhất định phải tìm ra kẻ hại bố tôi để báo thù!"

"Nếu bố cậu đã bị bắt giam thì chứng tỏ chứng cứ vô cùng xác thực. Chỉ riêng sức lực của một mình cậu thì có thể tìm ra kẻ đứng sau sao?" Khúc Mịch cảm thấy nội dung trong bức thư có vấn đề nên mới hỏi như vậy.


Mã Trì phẫn nộ: "Trong thư hắn nhắc nhở tôi chú ý đến bạn gái của tôi. Miểu Miểu chắc chắn không làm chuyện này, tôi chú ý đến cô ấy làm gì? Đọc đến đoạn này tôi nghi ngờ đây là trò đùa của ai đó. Nhưng ai lại đi nói không thành có chuyện thế này chứ? Hơn nữa hắn thuật lại rất rõ chuyện tố tụng căn biệt thự. Trước đây tôi chưa từng nghe bố mình nhắc đến biệt thự, nhưng nhớ lại thì cậu tôi từng đến nhà, bị bố tôi mắng một trận, từ đó không còn thấy ông ấy xuất hiện nữa. Với tính cách của cậu thì rất có thể ông ta đã làm ra chuyện này. Tôi quyết định làm theo nội dung trong thư xem có phát hiện gì không. Tôi biết Miểu Miểu ra nước ngoài nên quyết định đi tìm mợ trước. Từ sau khi cậu vào tù, mợ tôi dẫn con về quê. Tôi gọi điện cho mợ hỏi thăm về căn biệt thự, bà ấy cũng không biết đó là chuyện gì, chỉ biết thời gian đó cậu rất vui, nói sẽ dẫn gia đình chuyển đến nhà mới, rồi đột nhiên có một hôm cậu uống rượu về, mắng bố tôi. Mợ biết ông ta chắc chắn lại bị bố tôi mắng. Bà ấy còn nói trong khi say cậu có nhắc đến một người tên Hạng Bắc. Tôi lặng lẽ đi điều tra người này thì không có phát hiện gì hết. Ông ta điều hành một công ty bất động sản, định thu mua một miếng đất trống của chính phủ để xây dựng nhà ở thương mại với giá rẻ nhưng ông ta không muốn đấu thầu theo quy định nên muốn nhờ vả bố tôi. Ông ta biết bố tôi chưa bao giờ nhận quà cáp nên mới chuyển sang cậu tôi. Mọi việc đều rất bình thường. Hạng Bắc bị bỏ tù vì tội hối lộ, công ty đóng cửa, tôi không thể điều tra được gì. Đường dây này bị đứt nên tôi đành đặt hy vọng vào Miểu Miểu. Trong quá trình điều tra manh mối, tôi phát hiện có cảnh sát và nhóm người không rõ danh tính truy tìm tung tích của tôi. Tôi không biết họ tìm tôi vì biết tôi đã giết người hay vì tôi mất tích nên tôi không dám trốn trong nhà, mà ở dưới hệ thống thoát nước. Chỗ đó tối tăm, lại vô cùng an toàn. Ở đó tôi là người có quyền sinh sát với mọi thứ. Ban đêm khi không có ai, tôi ra ngoài tìm đồ ăn, đến ban ngày thì trốn bên dưới nghe tiếng xe cộ và người đi lại. Đêm khuya tôi đến gần nhà họ Thôi, nhìn chằm chằm cửa sổ Miểu Miểu đến tận bình minh. Một tháng sau, đèn trong căn phòng đó cuối cùng cũng sáng, có bóng người xuất hiện. Tôi biết đó là Miểu Miểu, tôi rất vui, nhưng đồng thời cũng rất khủng hoảng. Tôi quyết định không bước ra gặp cô ấy, tôi không quấy rầy cuộc sống của cô ấy nữa. Có lẽ sau chuyến ra nước ngoài này, cô ấy đã quên đi quá khứ. Điều này với cô ấy, với tình cảm ngày xưa của chúng tôi là kết thúc đẹp nhất. Tôi cải trang theo dõi Miểu Miểu. Có vẻ cô ấy cảm nhận được sự tồn tại của tôi, cảm xúc trở nên thất thường. Thôi Hải thêu vệ sĩ chuyên nghiệp bảo vệ cô ấy, hơn nữa hình như cũng đã phát hiện ra tôi. Có lần tôi đi theo Miểu Miểu, bị vệ sĩ của cô ấy đánh, còn rút dao ra muốn giết tôi. May mà cảnh sát xuất hiện kịp thời, chúng tôi mạnh ai nấy chạy. Kể từ hôm đó, tôi phát hiện gần nhà mình xuất hiện kẻ lạ. Hình như bọn họ đang tìm tôi, mà mục đích tìm tôi chắc chắn không tốt đẹp gì. Tôi có cảm giác Thôi Hải muốn lấy mạng tôi. Không phải ông ta là bạn thân của bố tôi sao? Sau khi gia đình tôi xảy ra chuyện, ông ta an ủi tôi đứng ra mua lại nhà của tôi, nói để cho tôi một chỗ để dừng chân, còn cổ vũ tôi học lên thạc sĩ, tương lai cũng có thể vào công ty ông ta làm việc. Vào thời điểm khó khăn ông ta không mặc kệ gia đình chúng tôi, nhưng ngay sau đó tại sao ông ta lại thay đổi thái độ chứ? Cho dù nghi ngờ tôi bị tâm thần, không đồng ý chuyện của tôi và Miểu Miểu thì ông ta cũng không thể làm vậy được! Tôi có cảm giác việc này không bình thường, có lẽ cái người có lòng tốt kia muốn tôi chú ý Thôi Hải chứ không phải Miểu Miểu. Suy nghĩ theo hướng này, tôi phải rùng mình. Thôi Hải và bố tôi là bạn chí cốt, khi tôi còn nhỏ ông ta đã thường xuyên đến nhà chúng tôi. Bọn họ hỗ trợ nhau trong sự nghiệp. Tôi không ngờ kẻ đứng sau giở trò lại là bạn thân của bốn tôi, tôi không tin, cũng không hiểu tại sao ông ta lại có thể ra tay với bạn của mình chứ! Tôi cẩn thận suy nghĩ lại, từ ngày địa vị của bố tôi và Thôi Hải càng ngày càng cao, bọn họ bắt đầu bất đồng ý kiến. Nhưng đối với bố tôi, việc công là việc công, ông ấy không để bụng mấy việc đó. Ông ấy còn thường xuyên khuyên Thôi Hải dạy dỗ con trai, nếu không được thì lấy lại công ty, dù sao gia đình có người nhà làm chính trị không nên kinh doanh nhưng Thôi Hải lại nói thanh giả tự thanh. Tôi biết bố tôi không thích xen vào chuyện của người khác. Thôi Minh kia mở công ty đâu phải để làm ăn, hắn chỉ dựa vào quyền thế của bố mình để làm bậy. Bố tôi không thể mặc kệ nên chỉ có thể nói với Thôi Hải. Nhưng Thôi Hải dung túng Thôi Minh nên mới gây ra tai họa lúc sau. Khi Thôi Hải thôi chức vụ, mọi người đều khiếp sợ. Bố tôi từng khuyên ông ta nhưng ông ta lại nói mình từng đứng cao trong giới chính trị, bây giờ ông ta muốn thử sức ở thương trường. Ông ta đã nói vậy, bố tôi không thể ngăn cản, chỉ cảnh cáo ông ta sau này nếu gặp việc công thì xử lý theo phép công. Thời gian sau đó tôi tham gia nhiều hoạt động ở đại học, số lần về nhà giảm đi, nhưng mấy lần về nhà không còn gặp Thôi Hải nữa, nghĩ lại chắc quan hệ của họ vào thời điểm đó đã bắt đầu căng thẳng. Nhưng bố tôi là người sống tình cảm, sẽ không quá cương liệt với ông ta. Tôi nhớ thời gian đó chính là lúc Thôi Hải thu mua lượng lớn khu nhà cũ."

Khúc Mịch nhíu mày. Thôi Hải từng làm trong giới chính trị nên nắm được các dự án của chính phủ. Cải tạo khu ổ chuột là hạng mục lớn, nhà nước chi rất nhiều ngân sách vào, điều kiện bồi thường sẽ có ưu đãi. Nhưng ông ta lại thu mua lượng lớn dãy nhà cũ trong thời gian nhạy cảm thì chắc chắn phải đi đường tắt.

"Tôi biết bố tôi có thời gian ghi chép công việc, nhưng sau khi ra chuyện thì cuốn nhật ký của ông ấy đã biến mất. Tôi đoán bố tôi đã giấu nó đi, nhưng bố tôi rốt cuộc đã giấu ở đâu? Trước đó thanh tra và cảnh sát đã đến nhà tôi lục tung cả căn nhà lên nhưng không tìm thấy nhật ký. Tôi mạo hiểm quay về nhà lần nữa nhưng không tìm thấy, đến khi nhìn cây đào trong vườn, tôi đột nhiên nhớ đến một việc lúc nhỏ. Khi đó tôi mới học tiểu học, có một con gấu bông bị hỏng. Tôi nói nó chết rồi nên đào cái hố dưới gốc cây chôn nó. Sau làn lớn lên, tôi đào con gấu bông lên, còn nói mình ngây thơ. Khi ấy bố con tôi có một ước hẹn, sau này nếu có ai muốn nói gì với đối phương thì viết giấy rồi chôn dưới đó, rồi cắm cành cây làm ký hiệu. Vào tuổi dậy thì, tôi nhờ những bức thư tràn ngập tình thương của bố nên mới trở nên tích cực. Nghĩ vậy, tôi đến bên gốc cây thì phát hiện có một cành cây rất nhỏ cắm bên cạnh. Tôi vội đào đất lên, quả nhiên thấy một cuốn nhật ký ghi chép công việc. Tôi không dám ở lại quá lâu, vội chui xuống cống thoát nước, lắp cái bóng đèn trong đó, vội vàng đọc cuốn nhật ký. Bên trong ghi lại những công việc quan trọng hàng ngày của bố tôi. Tôi thật sự không hiểu một người chăm chỉ cẩn thận làm việc như vậy sao lại trở thành tên tham nhũng chứ? Trong nhật ký của bố tôi không hề có ghi chép việc hối lộ, hơn nữa còn viết hai lần chuyện có người đến tặng quà nhưng bị ông từ chối. Bố tôi là người liêm khiết chính trực, còn luôn thường xuyên giáo dục tôi như thế. Gia đình tôi trước giờ chỉ sống ở một nơi, cuộc sống cũng vô cùng tiết kiệm, không phải vì mẹ tôi keo kiệt mà với tiền lương của một mình bố tôi thì thật sự không thể sống hoang phí. Số vàng và tiền mặt kia ở đâu mà ra? Tôi thật sự không giải thích được."