Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 351




Dự án cải tạo khu ổ chuột không bị ảnh hưởng bởi vụ án, các tòa nhà bị bỏ hoang bên hông con hẻm đã được tháo dỡ, hiện các công nhân đang dọn dẹp hiện trường. Bên kia cũng được dán thông báo, yêu cầu tất cả cư dân sơ tán trong vòng một tuần.

Nhóm đa cấp đã quay trở lại sau khi ngừng hoạt động mấy ngày. Họ bị cảnh sát canh gác phát hiện và bắt giam. Trong quá trình thẩm vấn, cảnh sát địa phương phát hiện một kẻ cảnh sát hình sự đang truy lùng tên Vương Tấn.

Hắn biến mất hai năm, không ngờ hắn lại tham gia vào nhóm bán hàng đa cấp, còn trở thành nhóm trưởng. Hắn bị người giàu xem thường nên thề phải kiếm thật nhiều tiền, sau khi trở thành tỷ phú sẽ áo gấm về làng. Hơn nữa trước đây có người ở quê hắn từng bán hàng đa cấp bị gia đình phản đối, gia đình hắn cũng từng căn dặn không được làm nghề này, vậy nên trước khi thành công, hắn không dám cho gia đình biết mình đang làm gì.

Nhận được điện thoại của cảnh sát địa phương, Khúc Mịch bảo Mạnh Triết đi đón người. Vương Tấn là một thanh niên cao gầy, ít nói, luôn cúi đầu. Tuy nhiên theo lời khai của những nhân viên đa cấp khác, các bài thuyết trình của hắn vô cùng thú vị, hắn có thể nói dõng dạc liên tục trong vòng một giờ. Mà nội dung hắn trao đổi thường là việc bị con nhà giàu khinh thường trêu chọc thế nào.

Xuống xe, bước vào đội hình sự, hắn vô cùng căng thẳng.

"Đồng chí cảnh sát, sao lại đưa một mình tôi tới đây? Đây là nơi chỉ xử lý những vụ án lớn thôi."

Mạnh Triết bảo hắn ngồi xuống rồi ngồi đối diện, lạnh lùng nhìn hắn.

"Cậu cũng biết đây là nơi xử lý những vụ án lớn à! Thế thì mau thành thật khai ra cậu giết người vứt xác thế nào!"

Nghe đến cụm từ "giết người vứt xác", mặt Vương Tấn lập tức tái mét, hoảng sợ đứng dậy: "Giết ai? Tôi chưa từng giết người!"

Vương Nhân Phủ đi qua ấn vai hắn xuống.

"Đồng chí cảnh sát, các anh bắt lầm người rồi! Tôi thật sự không có giết người, bọn họ có thể làm chứng cho tôi! Nhóm của chúng tôi cả ngày lẫn đêm đều phải hoạt động cùng với nhau, ra đường bắt buộc phải có ít nhất ba người cùng đi, tôi hoàn toàn không có thời gian để giết người, không tin các anh có thể hỏi họ. Bình thường tôi hay hoạt động với Vương Ba, Lý Hổ với Trương Lập Sơn."

"Chuyện tôi hỏi là chuyện của hai năm trước!" Mạnh Triết đập bàn, "Cậu làm thuê trong quán cà phê của Tôn Dĩnh, vô cớ bị cô ta sa thải, oán hận nên tìm thời cơ giết cô ta. Còn Chu Tĩnh thường xuyên đến quán cà phê đó, cô ta cũng thường xuyên mắng cậu, cậu cũng hận cô ta. Dù gì cũng đã giết người, vậy nên cậu giải quyết Chu Tĩnh luôn một thể. Giết người xong, cậu không dám về nhà, lại không có nơi nào để đi nên mới tham dự tổ chức bán hàng đa cấp. Những cô gái nhà giàu kiêu ngạo độc đoán trong bài giảng ở tổ chức của cậu không phải Tôn Dĩnh và Chu Tĩnh sao? Cậu đừng phủ nhận, thời điểm họ dùng ánh mắt khinh thường nhìn cậu, dùng giọng điều ra lệnh với cậu, cậu rất muốn giết họ!"

Nghe Mạnh Triết nhắc đến chuyện hai năm trước, nghe cậu nhắc đến Chu Tĩnh và Tôn Dĩnh, Vương Tấn bình tĩnh lại. Điều này khiến Mạnh Triết cảm thấy rất kỳ lạ, cứ như hắn có bí mật gì đó chưa nói ra.

"Tôi biết rồi, hai bộ hài cốt được phát hiện gần đây là của Chu Tĩnh và Tôn Dĩnh đúng không?"

Hai nhà họ Tôn và Chu có chút danh tiếng ở Nam Giang, mấy ngày trước cùng tổ chức tang lễ, rất nhiều phương tiện truyền thông đưa tin, Vương Tấn đương nhiên cũng nghe được tin này.

Thời điểm đó hắn vô cùng hả giận, quả nhiên ác giả ác báo, ông trời sẽ trừng trị họ!

"Tôi không giết họ, nhưng đúng là tôi hận họ. Ngày xưa Tôn Dĩnh vì mấy việc bé như hạt đậu xanh mà đuổi việc tôi, còn nợ một tháng tiền lương, tôi đúng là đã có ý xấu."

Mạnh Triết cau mày: "Cậu nói mình có ý xấu?"

"Đúng vậy. Cô ta nợ tôi một tháng tiền lương, tôi muốn cướp về. Tôi ngồi chờ gần tiệm cà phê mấy ngày, cuối cùng cũng tìm được cơ hội. Hôm đó một mình cô ta từ trong quán ra ngoài, lên xe. Tôi vội bắt taxi đuổi theo, theo cô ta đến gần ga tàu hỏa. Tôi thấy cô ta đậu đỗ xe ở bãi đậu gần đó rồi đi bộ vào con hẻm. Tôi lặng lẽ đuổi theo, định đến nơi không có ai, tôi liền giật túi xách của cô ta. Tôi biết trong túi xách của cô ta có Iphone, tiền mặt, thẻ ngân hàng tôi lấy cũng không có tác dụng, với tôi chỉ cần lấy lại một tháng tiền lương là được. Nhưng trong hẻm kia có một người đàn ông chờ sẵn. Tôi không dám đến gần nên chỉ đứng ở xa, thấy hai người họ nói chuyện. Có điều mới nói mấy câu, người đàn ông kia trở nên kích động. Tôn Dĩnh xoay người muốn bỏ đi, người đàn ông kia lập tức từ phía sau choàng tay siết cổ cô ta. Cô ta giãy giụa, mắt luôn nhìn về phía này. Chắc chắn cô ta đã phát hiện ra tôi nên vươn tay muốn cầu cứu. Tôi khi đó hoảng loạn, vội bỏ chạy. Tôi không biết mình chạy bao lâu, mãi đến khi không còn sức mới dừng lại. Tôi không dám quay lại xem nên ngồi giữa đường đến sáng. Sau đó đến giữa trưa có người đến gần, nói tôi giống như không có tiền ăn cơm nên mời tôi ăn một bữa. Tôi đi theo hắn, từ đó bước vào con đường bán hàng đa cấp. Tôi chú ý tới bản tin thời sự nhưng mãi không nghe tin có người bị giết nên nghĩ Tôn Dĩnh không chết, vậy nên tôi cũng dần quên đi chuyện hôm đó."

"Nếu anh đã nhìn thấy hung thủ hành hung, thời điểm phát hiện hài cốt của Chu Tĩnh và Tôn Dĩnh, tại sao anh không báo cảnh sát." Nhìn thái độ của Vương Tấn, trên cơ bản Mạnh Triết có thể xác định hắn không nói dối.

Vương Tấn khẽ cười: "Cô ta chết tôi vui còn không kịp, sao phải cung cấp manh mối để tìm ra hung thủ chứ? Hơn nữa với nghề tôi đang làm, nếu tôi báo cảnh sát chẳng khác nào chui đầu vào lưới. Vả lại tôi từng đến hiện trường giết người, từng tranh chấp với Tôn Dĩnh, nhỡ các anh không tìm ra hung thủ rồi lôi tôi ra làm người chịu tội thay thì sao?"

"Cậu cẩn thận nhớ lại đi, hung thủ trông như thế nào? Nếu không dám nói thật, tôi có rất nhiều lý do có thể tống anh vào tù." Dù gì Vương Tấn cũng không tin tưởng cảnh sát, Mạnh Triết liền lợi dụng tâm lý này của hắn.

Quả nhiên Vương Tấn biết sợ. Bán hàng đa cấp tuy trái pháp luật nhưng vẫn chưa đến mức bị tống vào tù, chỉ bị phạt tiền, đưa đi giáo dưỡng rồi đuổi về quê. Nhóm của họ đã giải tán rất nhiều lần, cũng có vài người bị bắt. Người ý chí kiên định sẽ quay về, người suy sụp thì ra đi. Mà hắn không phải kẻ nản lòng, không vượt qua mưa gió thì làm sao nhìn thấy cầu vồng? Bão táp càng đáng sợ, cầu vồng càng rực rỡ. Đây là bài giảng hắn thường giảng cho các học viên.

Nhưng nơi này là đội hình sự, nếu bị xem là hung thủ giết người, cuộc đời này coi như xong.

Vương Tấn cố gắng nhớ lại, không dám bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

"Hôm đó trời rất tốt, khu vực ấy còn không có đèn đường, tôi không dám đến gần, chỉ thấy đối phương là một người đàn ông cao lớn đội mũ lưỡi trai, cao khoảng 1m80, cơ thể rất săn chắc."

"Mặt mũi thì sao?" Mạnh Triết hỏi.

"Tôi thật sự không nhìn thấy."

Mạnh Triết thất vọng. Vất vả lắm mới tóm được cái đuôi của hung thủ, không ngờ vẫn chưa bắt được một cọng lông của hắn.

"À, tôi nhớ ra rồi!" Vương Tấn kêu lên, "Tôi quay đầu bỏ chạy, lúc rẽ sang bên có theo bản năng quay đầu nhìn, vừa hay có một chiếc xe ở đầu hẻm chiếu đèn tới, tôi thấy khuỷu tay của cánh tay tên đàn ông kia siết cổ Tôn Dĩnh có một chi tiết màu đen, nếu không phải vết bầm thì chắc là cái bớt."

Khúc Mịch vừa tới đúng lúc nghe được đoạn này, vội gọi điện cho Thôi Miểu Miểu chứng thực. Thôi Miểu Miểu xác nhận gần khuỷu tay phải của Mã Trì có một vết bớt to, khi nhỏ không rõ, nhưng càng lớn thì càng sâu màu càng đậm.

Bây giờ tất cả đều đã sáng tỏ, hung thủ giết Tôn Dĩnh là Mã Trì! Còn cái chết của Chu Tĩnh 90% cũng có liên quan đến hắn.

Khúc Mịch sắp xếp lại tất cả manh mối về Mã Trì. Nhà họ Mã đã cũ, có âm thanh kỳ lạ, không có dấu vết người ở. Hai năm trước hắn giết Chu Tĩnh và Thôi Dĩnh từng giễu cợt hắn, muốn chia rẻ hắn và Thôi Miểu Miểu rồi trốn đi. Nhưng tại sao hắn lại ngủ đông?

Điều tra vụ án đến bây giờ, dù có thể xác định Mã Trì là hung thủ giết người nhưng vẫn còn nhiều chỗ Khúc Mịch chưa giải thích được. Chỉ có tìm được Mã Trì, mọi việc mới rõ ràng.

Mã Trì trốn viện đã từng chạy về nhà lấy ảnh, như vậy có thể thấy tình cảm hắn dành cho Thôi Miểu Miểu vô cùng sâu đậm. Chẳng lẽ hai năm qua hắn chưa từng lén đi thăm Thôi Miểu Miểu sao?

Khúc Mịch đột nhiên nhớ tới A Thuận - cái người vệ sĩ rất có trách nhiệm. Anh nhớ Thôi Miểu Miểu từng kể từ khi cô bị trầm cảm, đi chữa bệnh từ nước ngoài về, Thôi Hải đã phái một vệ sĩ cho cô vì trước đó cô từng có hành động tự sát.