Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 346: Tìm đường tắt




Hai năm trước Mã Liên Vinh bị cách chức, dự án cải tạo khu ổ chuột bị gác lại không thời hạn. Chính vì vụ việc này mà Thôi Hải đã lên kế hoạch phá bỏ tòa nhà và chuyển thành khách sạn trước nhà ga. Tất cả khách lưu trú tại khách sạn này sẽ nhận được một vé du lịch miễn phí. Với tấm vé này, khách hàng có thể vào khu vui chơi giải trí miễn phí, còn có xe đưa đón đặc biệt.

Ngoài ra nếu chi tiêu ở một hạn mức vào khu vui chơi giải trí, khách hàng sẽ được nhận voucher của khách sạn. Thôi Hải còn có ý định xây dựng phố ẩm thực gần đó. Nói chung đó là một kế hoạch rất lớn.

Ban đầu Thôi Hải tưởng việc cải tạo khu ổ chuột thất bại thì ông ta có thể xin xây khách sạn, không ngờ đất nước lại ban hành chính sách mới, vậy nên mới có những chuyện sau đó.

Mã Liên Vinh bị cách chức là vì có người tố cáo. Theo manh mối mà người tố cáo cung cấp, thanh tra đến nhà họ Mã khám xét nhà, tìm được hàng triệu đô la ở gara cũng như lượng lớn vàng miếng và đồ trang sức.

Vợ của ông ta cũng bị truy tố là nhận hối lộ, lên cơn đau tim ngay ngày bị phán xét vào tù. Con trai ông ta là Mã Trì đang học đại học năm ba, chuẩn bị thi lên thạc sĩ. Tin tức này khiến hắn chán nản, bị bạn bè trong lớp giễu cợt. Ba tháng sau, hắn nổi điên cầm dao chém người ta, được ban giám hiệu nhà trường đưa vào bệnh viện tâm thần để điều trị.

Nhưng ngay hôm sau, hắn đã trốn viện, đến nay chưa rõ tung tích. Không ai biết hắn đã đi đâu, cũng không có ai nhìn thấy hắn nữa.

"Nhà họ Mã ở đâu?" Sau khi nghe Vương Thành báo cáo kết quả điều tra trong hai ngày qua, Khúc Mịch hỏi.

Vương Thành vội trả lời: "Nhà họ Mã đã bị đưa đi bán đấu giá, Thôi Hải bỏ tiền ra mua nhưng là để cho Mã Trì ở miễn phí. Bọn họ vừa là đồng nghiệp vừa là bạn thân bao nhiêu năm, ông ta nói muốn cố gắng giúp đỡ Mã Liên Vinh, thậm chí ông ta còn trả học phí cho Mã Trì, hứa sẽ chu cấp cho hắn học lên cho đến khi hắn có khả năng kiếm tiền thì thôi. Nếu học thạc sĩ xong hắn muốn vào Thôi thị làm việc thì ông ta cũng sẽ giao chức vị quan trọng. Em đã hỏi thăm dì giúp việc ngày xưa của nhà họ Mã, bà ta nói hai nhà Thôi và Mã rất thân nhau, thường xuyên qua nhà ăn uống, mối quan hệ giữa các con cũng rất tốt. Mã Trì và con gái út của Thôi Hải học cùng trường đại học, hai nhà thỉnh thoảng còn đùa sẽ kết làm thông gia. Tuy Mã Liên Vinh rơi đài nhưng Thôi Hải vẫn đối xử với Mã Trì như con cháu trong nhà. Điều này làm mọi người có ấn tượng tốt về Thôi Hải. Sau khi Mã Trì trốn viện, Thôi Hải còn cho người đi tìm."

"Cậu nói Thôi Hải đã mua lại nhà của Mã Liên Vinh?"

"Đúng vậy, căn nhà đó do chính quyền cấp, đã cũ rồi. Sau cải cách năm 1990, Mã Liên Vinh đã bỏ tiền ra mua lại. Ngoài ra còn có một căn biệt thự ông ta đứng tên mua cho em vợ nằm ở Thượng Thành Quý Phủ phía tây thành phố, giá hơn 3.000.000 tệ. Cậu em vợ của ông ta chỉ là tên thất nghiệp, căn biệt thự đó đã bị tòa án thu hồi và đưa đi đấu giá, được mua lại bởi một người giàu từ nước ngoài về."

Khúc Mịch bảo Vương Thành tiếp tục chú ý đến Thôi Hải, tuy đến nay cảnh sát chưa điều tra ra manh mối gì nhưng bên phía Thôi Hại lại có động tĩnh mới.

"Khúc Mịch, công ty văn hóa điện ảnh và truyền hình trực thuộc tập đoàn Thôi thị đột nhiên gọi điện cho em nói họ chuẩn bị xuất bản một cuốn sách về pháp y, mời em làm cố vấn, thù lao tạm thời sẽ là 500.000 tệ, ngoài ra họ sẽ chia em hoa hồng dựa trên số lượng sách xuất bản, nếu sách bán chạy thì sẽ được chuyển thể thành phim truyền hình, đến khi đó em sẽ là một trong những biên kịch, thù lao được tính riêng. Mà họ chỉ mượn em hồ sơ khám nghiệm tử thi để tham khảo. Để bảo mật thông tin cá nhân, em có thể giấu tên thật hoặc chỉ cung cấp một phần của vụ án." Khúc Mịch đột nhiên nhận được điện thoại của Thương Dĩ Nhu.

Khúc Mịch khẽ cười: "Bà xã anh giỏi quá, không ngờ lại nhận được công việc có thu nhập cao như vậy."

"Anh coi em bị thiểu năng trí tuệ như tên Thôi Hải kia à?" Thương Dĩ Nhu cười mắng, "Nếu em mà đồng ý với họ, anh chắc chắn sẽ bị Thôi Hải dắt mũi, muốn thoát ra cũng không thoát được. Tên Thôi Hải kia đúng là con cáo già, biết tiếp cận anh không được nên mới giở trò với em."

"Xem ra ông ta sốt ruột lắm rồi!"

"Công trình này rất quan trọng với Thôi Hải, nếu không thành công ông ta sẽ ngã xuống đáy vực, thế nên mới vội vàng như vậy. Anh nhớ phải cẩn thận, chó điên sẽ cắn người, huống hồ Thôi Hải không phải chó, ông ta là con sói!" Bây giờ Thương Dĩ Nhu cũng đã trải nghiệm cảm giác lo lắng cho người mình yêu. Tuy lý trí nói rằng thành phố Nam Giang là địa bàn của Khúc Mịch, không ai dám làm gì ăn, nhưng tận đáy lòng cô vẫn rất lo lắng.

Nhớ trước đây một mình cô tùy tiện đối mặt với tên ác ma lột da ở nước ngoài, anh đã có tâm trạng thế nào nhỉ? Thương Dĩ Nhu lại thấy áy náy.

"Ở Nam Giang không có ai trong giới chính trị không biết đến nhà họ Khúc, Thôi Hải đương nhiên biết chọc tức anh không có tác dụng gì. Chẳng qua bây giờ đang phá án, anh không thể đối đầu thẳng với ông ta. Em yên tâm, anh sẽ không dồn bản thân vào chỗ nguy hiểm." Khúc Mịch an ủi, "Tối nay chắc phải tăng ca, phía Dương Thâm hai tiếng nữa sẽ xong, bọn anh đều đang đợi kết quả."

"Thế anh làm việc đi." Thương Dĩ Nhu cúp máy, đi siêu thị mua nguyên liệu về nấu ăn.

Thằng bé đang ngủ trên lầu có mẹ Khúc trông chừng, Khang Chỉ Kỳ thấy thế liền xuống bếp giúp đỡ. Cô là con gái một trong gia đình, từ lúc lấy chồng mới bắt đầu học nấu ăn, Thương Dĩ Nhu không dám để cô ấy nấu chính, chỉ nhờ cô ấy giúp việc lặt vặt.

"Cô chỉ nhỏ hơn tôi một tuổi sao việc gì cũng biết làm vậy?" Khang Chỉ Kỳ thuận miệng hỏi.

Thương Dĩ Nhu mỉm cười: "Cô tưởng ai cũng như cô có bố mẹ thương yêu à?"

"Xin lỗi, tôi lỡ lời." Khang Chỉ Kỳ bỗng nhớ lại chuyện đã xảy ra với bố mẹ của Thương Dĩ Nhu. Cô có nghe Dương Thâm kể vì việc đó mà từng có khoảng thời gian Thương Dĩ Nhu bị bệnh nặng, mãi đến khi gặp Khúc Mịch cô mới bước ra khỏi bóng tối. Sao cô lại sơ ý như vậy chứ?

"Không sao đâu, mọi việc qua hết rồi. Có khi tôi còn nghĩ chắc mình đã dùng hết vận may để gặp Khúc Mịch. Được rồi, mau làm bữa tối, cho họ một bất ngờ đi."

"Được, thế cô chỉ huy đi."

Hai người loay hoay dưới bếp hơn một tiếng, cuối cùng cũng xong. Thương Dĩ Nhu đi lấy tất cả hộp giữ nhiệt trong nhà ra, cả hai cho đồ ăn vào rồi mang đến đội hình sự.

Gần đến nơi, Thương Dĩ Nhu gọi điện cho Khang Bình, bảo cậu ta đến lấy một ít về ăn. Khang Chỉ Kỳ mang đồ ăn đến khoa pháp chứng, vì bên đó chỉ có Dương Thâm và trợ thủ nên không cần mang quá nhiều.

Nhưng đội hình sự lại rất đông thành viên, còn đều là những người ăn nhiều.

"Sao em lại đến đây? Làm nhiều đồ ăn như vậy mệt không?" Nhìn bàn đồ ăn, Khúc Mịch nhíu mày.

Thương Dĩ Nhu gọi mọi người tới: "Ăn ở văn phòng tiết kiệm thời gian, không phải mọi người đang bận sao? Có Chỉ Kỳ giúp em rồi, không mệt."

"Thịt viên em thích nhất." Lưu Tuấn bóc một miếng cho thẳng vào miệng.

Vương Thành mở tất cả hộp ra, ngoài các món Thương Dĩ Nhu nấu còn có dưa muối và cua của mẹ Khúc, rất có cảm giác của gia đình.

Đồ ăn của Khúc Mịch được đặt trong hộp giữ nhiệt riêng, tầng trên là cơm trắng cùng quả trứng chần hình trái tim, bên cạnh là thịt ba chỉ và cải ngọt xà, tầng dưới là dưa chuột cắt nhỏ trộn với dầu mè.

Thương Dĩ Nhu biết Khúc Mịch có thói quen trộn hết đồ ăn lại, nhất là phần trứng chỉ cần chọc nhẹ vào, lòng đỏ bên trong sẽ chảy ra, ăn chung với dưa muối của mẹ Khúc, chỉ cần ăn một lần là nghiện.

Vương Thành rất siêng năng, ăn xong liền đi rửa hộp rồi đặt ngay ngắn lên xe của Thương Dĩ Nhu.

Dương Thâm mang kết quả có sớm đến đội hình sự. Khúc Mịch bảo mọi người tập trung ở phòng họp, in ra nhiều bản cho mọi người cùng xem.